Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 613




Ở nhà ăn còn có chiếc xe tải để mua thức ăn, nhưng mấy hôm nay bị hỏng hóc, vẫn chưa sửa xong, nhà ăn đi mua thức ăn đều dùng con xe ba gác.

“Vợ của phó đại đoàn trưởng Thẩm có xe!” Không biết là ai nhắc một câu.

Vốn bà cụ Đường muốn chuồn đi nhưng khi người này mở miệng ra thì chắc chắn bà ấy không chuồn đi được nữa, người khác sẽ nói bà là người nhà của phó đại đoàn trưởng Thẩm mà không có giác ngộ.

“Niệm Niệm và Thẩm Kiêu nhà tôi mấy hôm nay làm việc bận rộn, mệt mỏi tới độ chân không chạm đất, tối nào cũng ngủ như heo, chúng nó vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì đâu, để tôi đi gọi nó dậy!” Bà cụ Đường vội vàng khéo léo đưa đẩy cho cháu gái và cháu rể, không thể bị người ta nói được, bà ấy kéo thím Trương chạy về nhà, dọc đường nghiến răng nghiến lợi thầm mắng cái người kia lắm chuyện.

Vì bà ấy biết cháu gái ưa sạch sẽ nhất, năm người nhà Hà Vọng Đệ đều thối ình, nằm trong xe của cháu gái bà ấy thì chỉ e rằng cháu gái bà ấy nổi điên sẽ vứt xe đi mất.

“Niệm Niệm mau dậy đi, phải dùng đến xe của cháu kìa, mạng người quan trọng!” Bà cụ Đường đứng ở cửa hô hào.

“Ai sắp c.h.ế.t cơ?” Đường Niệm Niệm hỏi.

“Sáu người nhà Hà Vọng Đệ, sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, con lấy chìa khóa xe ra đi, bà đưa cho người ta.”

“Đợi chút ạ!” Đường Niệm Niệm lấy chìa khóa từ trong hộc tủ ra, rồi bảo Thẩm Kiêu mang ra.

Tuy cô không thích cả nhà Hà Vọng Đệ nhưng sắp mất mạng phải dùng đến xe thì cô cũng không keo kiệt.

“Niệm Niệm, ừm… bọn họ nôn mửa tèm nhem nhòe nhoẹt, hơi thối!” bà cụ Đường ấp úng.

“Trên người có phân?”

Đường Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, cô không cách nào nhịn được.

Bà cụ Đường nín thinh.

“Cầm đi!” Đường Niệm Niệm đen mặc, nhưng cô vẫn đồng ý.

Cùng lắm là cô đổi cái xe khác. Không thể ảnh hướng tới tiền đồ của Thẩm Kiêu được. Nếu như để người ta nói Thẩm Kiêu mặc kệ sống c.h.ế.t của chiến hữu thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.

Đích thân Thẩm Kiêu đi đưa chìa khóa, nhốn nháo ra động tĩnh lớn như vậy, anh phải đi xem xem.

Người biết lái xe ở trong quân khu rất nhiều, anh đi liếc qua cái rồi không quan tâm nữa, đưa chìa khóa cho người biết lái xe rồi quay về nhà ngủ.

Bà cụ Đường quay về báo cáo tình hình: “Yên tâm đi, bọn họ đều bị bọc cả lại rồi, sẽ không dính lên trên xe đâu.”

Người của quân đội làm việc rất chu toàn, họ lôi chăn nệm từ nhà họ Hà ra quấn thật chặt rồi nhét lên xe, dù sao thì xe Jeep lãnh đạo còn phải ngồi, nếu như bị làm cho khắm thối thì lãnh đạo còn ngồi được sao?

“Sao cả nhà bọn họ lại ngộ độc thế?” Đường Niệm Niệm tò mò hỏi.

Bây giờ cô không còn buồn ngủ nữa, bị đánh thức liên tục hai lần nên cô còn tỉnh táo hơn cả ban ngày.

“Không rõ, khá là nghiêm trọng, cũng chả biết là ăn phải thứ gì.” Bà cụ Đường hơi lo lắng, tuy bà ấy không thích cái gia đình này như suy cho cùng mạng người quan trọng, bà ấy vẫn mong cả nhà Hà Vọng Đệ bình an.

Sáng ngày hôm sau, vợ chồng Triệu Xuân Mai quay về với thần sắc mệt mỏi rã rời, bọn họ ở bệnh viện trông nom cả một đêm.

“Sao rồi?” bà cụ Đường vội hỏi.

“Hà Vọng Đệ không cấp cứu được, bốn cô con gái vẫn còn đang cấp cứu.” Triệu Xuân Mai thở dài, Hà Vọng Đệ ăn nhiều nhất nên ngộ độc nặng nhất, sáng sớm bác sĩ đã tuyên bố tử vong rồi.

Hơn nữa tình trạng của bốn cô con gái cũng không ổn cho lắm, nghe giọng điệu của bác sĩ thì cũng không được lạc quan lắm.

“Ôi, rốt cuộc bọn họ đã ăn cái gì thế?” Bà cụ Đường cũng thở dài theo, dẫu sao cũng là một mạng người.

“Bác sĩ nói là ngộ độc axit nito gì đó, với cả nấm mốc gì ấy, tôi nghe không hiểu, bác sĩ bảo dưa chua của Vọng Đệ không hợp vệ sinh, muối dùng cũng không đúng nên mới dẫn đến ngộ độc, tôi đã nói với cô ta từ sớm rồi, muối công nghiệp đó không ăn được mà cô ta cứ không nghe.” Triệu Xuân Mai rất tự trách, lẽ ra bà ta nên khuyên thêm mấy lần nữa thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện rồi.

“Không có liên quan gì tới cô cả, ngày đó cô đã khuyên rồi nhưng cô ta không nghe lọt, hy vọng bốn đứa trẻ có thể cứu được, a di đà phật, bồ tát phù hộ!” bà cụ Đường chắp hai tay lại lẩm bẩm cầu khấn.

Nhưng tin buồn cứ nối nhau truyền về, đứa con gái út buổi sáng đi thì buổi chiều đứa con gái thứ mất.

Tiểu đoàn trưởng Hứa thì không sao, anh ta không thích ăn dưa chua nên ăn không được mấy miếng, ngày hôm sau đã ổn rồi.

Nhưng vợ và hai đứa con gái đều mất, còn hai đứa con gái cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm, áp lực mà anh ta phải chịu là lớn nhất.

Lại trôi qua thêm một ngày, Triệu Xuân Mai mang về một tin tốt và một tin xấu, cô con gái lớn cứu được rồi, còn cô con gái thứ ba thì không còn nữa.

Cả nhà sáu người mà chỉ còn lại hai người.

Hung thủ hại c.h.ế.t bọn họ chính là đống dưa chua kia, dưa cải mới muối xong còn chứa lượng lớn natri nitrit, hơn nữa Hà Vọng Đệ không vệ sinh sạch sẽ, sau khi muối thì không xử lý sạch sẽ nên dưa muối mọc lông mốc, hai thứ nấm mốc và natri nitrit kết hợp với nhau đã dẫn đến cái c.h.ế.t của bọn họ.

Chuyện này đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo quân khu, bọn họ mở cuộc họp rồi để ban tuyên truyền tổ chức các buổi giảng giải khoa học cho khu dân cư, phổ cập kiến thức cơ bản về an toàn thực phẩm, đây là chuyện ở phía sau.

Đường Niệm Niệm không có mấy cảm giác đối với cái c.h.ế.t của bốn mẹ con Hà Vọng Đệ, bà cụ Đường với Thím Trương bàn ra tán vào hai hôm rồi cũng không nói tiếp nữa.

Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn là phải gặp mặt cha mẹ Kiều An Na.

Bà cụ Đường mặc chiếc áo bành tô mới may bằng vải Cashmere màu xanh nước biển, cùng với chiếc quần nhung đen mới may, dưới chân đi một đôi giày da mới mua, nếu không phải chính sách hiện giờ không cho phép thì bà cụ cũng muốn đeo một chiếc vòng tay bằng vàng thật nặng, để chọc mù đôi mắt của cặp vợ chồng bợ đỡ kia.