Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 608




Trung tuần tháng mười một, hội quảng giao mùa thu kết thúc, đám Đường Mãn Đồng chiến thắng trở về, còn mang về không ít quà.

"Áo này mẹ không cần đâu, loè loẹt quá, mặc vào người ta lại tưởng mẹ là bà điên!"

Bà cụ Đường cầm áo bông hoa con trai hiếu kính trên tay, ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại thường liếc nhìn nó.

"Bên Dương Thành các bà cụ nhà người ta toàn mặc cái này, mặc vào đẹp lắm, không tin mẹ hỏi Lục Cân đi!"

Đường Mãn Đồng cầm áo khoa tay múa chân trên người bà cụ Đường.

"Thật đấy ạ!"

Đường Lục Cân dùng sức gật đầu, chứng minh chú nhỏ không nói dối.

Những người khác cũng đều gật đầu chứng minh, lần này đi Dương Thành xem như được mở rộng tầm mắt, người ở đó ăn mặc phong cách rất tây, ngay cả Thượng Hải đều không sánh bằng.

Bà cụ Đường bán tín bán nghi mặc áo bông hoa lên, không tự tin đứng trước gương soi, vặn eo, nâng hông, còn nghiêng người, soi hết nửa ngày, càng soi càng tự tin, nụ cười trên mặt cũng không kìm được nữa.

"Mặc như vậy người khác sẽ không nói gì chứ?"

"Không đâu, ai nói con mắng người đó!"

"Không giống bà điên chứ?"

"Tuyệt đối không giống, là một bà cụ xinh đẹp!"

Đường Mãn Đồng và bà cụ một hỏi một đáp, cảm giác được thỏa mãn, bà cụ Đường mừng rỡ cười không khép được miệng.

"Giữ lại để tháng Giêng mặc!"

Bà cụ Đường cất áo bông mới lại, hiện tại thời tiết còn chưa lạnh, chưa mặc đến.

Thím Trương cũng được một cái áo bông hoa, kiểu dáng y đúc cái của bà cụ Đường, thím Trương cảm động cứ lau nước mắt mãi, phúc khí của bà ấy cũng thật tốt quá, gặp được một người chủ hào phóng lại dễ nói chuyện như vậy.

Quà mang về cho Đường Niệm Niệm thì nhiều hơn, áo bành tô kiểu dáng mới nhất, còn có túi xách và giày da, tất cả đều là hàng từ Hồng Kông gửi sang, chỉ mỗi quà cho cô đã nguyên một túi lớn, mùng một tháng Giêng đến mười lăm tháng Giêng, mỗi ngày một bộ cũng không trùng lặp.

"Hai bộ này ngắn qua, Niệm Niệm mặc không vừa đâu, thằng ba, con mua kiểu gì đấy."

Bà cụ Đường lấy ra hai cái áo, rõ ràng so với mấy cái khác thì ngắn hơn một đoạn, kiểu dáng ngược lại rất đẹp, chất liệu cũng tốt, đều là áo bành tô len cashmere, một cái màu đỏ, một cái màu nâu nhạt.

"Cái này là người khác nhờ con mua đấy."

Đường Mãn Đồng nhanh chóng cất hai cái áo bành tô đi.

"Nữ đồng chí nhờ con mua à? Quan hệ của hai đứa tốt như vậy? Không phải đang hẹn hò đấy chứ?"

Bà cụ Đường không dễ lừa gạt vậy đâu, con trai út hơi dẩu m.ô.n.g là bà biết nó sắp đánh ra rắm gì rồi, trong lòng thằng ba nhất định có điều giấu giếm, khẳng định chưa nói thật.

"Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi, mẹ, mẹ đừng nghi thần nghi quỷ nữa."

Đường Mãn Đồng thề thốt phủ nhận, anh ta còn chưa gặp cha mẹ nhà gái, hiện tại không phải thời điểm để thú nhận.

Bà cụ Đường mang theo ý tứ sâu xa nhìn anh ta một cái, không truy vấn nữa.

Nhóm Đường Mãn Đồng ăn trưa xong lại đi mất, hội quảng giao ký bao nhiêu là đơn đặt hàng, việc trong nhà máy còn rất nhiều, căn bản làm không kịp.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng bà cụ Đường liền kéo Đường Niệm Niệm lại hỏi thăm.

"Có phải chú nhỏ con đang hẹn hò đúng không? Hoàn cảnh của cô gái kia như nào? Không đến mức không thể gặp người chứ?"

Bà cụ hỏi liên tiếp ba câu, mỗi một câu đều làm cho Đường Niệm Niệm chột dạ.

"Bà, con không biết."

Đường Niệm Niệm mới vừa nói xong, đầu liền ăn một cú đập, đập đến mức đầu cô ong ong.

"Bà, bà đánh con làm gì, cũng đâu phải là con giấu bà, bà nên đánh chú nhỏ chứ!"

Đường Niệm Niệm phát hỏa, dựa vào đâu mà đánh cô!

"Con biết tin không báo, đứa đáng đánh chính là con, mau chóng nói đi, hoàn cảnh của cô gái kia thế nào? Khẳng định là không thể khoe ra, nếu không chú nhỏ con đã về nhà khoe khoang từ sớm rồi!"

Bà cụ Đường nghĩ tới cái gì, vỗ mạnh lên đùi, lo lắng nói: "Không lẽ cô kia là kiểu rổ rá cạp lại hả?"

Sự trầm mặc của Đường Niệm Niệm lại đinh tai nhức óc.

Thật sự hoài nghi bà cô đã đặt máy nghe lén trong bụng chú nhỏ, đoán phát nào chuẩn phát đấy.

"Thật sự là rổ rá cạp lại? Cái thằng nhóc này sắp lật trời rồi, đánh không c.h.ế.t nó!"

Bà cụ Đường vừa thấy bộ dạng này của cô liền biết mình đoán đúng rồi, lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi muốn vào thành phố dạy dỗ thằng ranh kia.

"Bây giờ con gọi điện thoại cho thằng ranh kia đi, bảo nó nhanh chóng lăn về đây!"

Bà cụ Đường không biết số điện thoại của con trai út, chỉ đành bảo Đường Niệm Niệm gọi.

Đường Niệm Niệm không dám cãi lời, chỉ đành thành thành thật thật gọi đến chỗ Đường Mãn Đồng, chuông điện thoại kêu nửa ngày cũng không thấy ai nghe, rõ ràng là không ở nhà.

"Bà ơi, không có nhà."

Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra.

"Thằng ranh con, đồ chó con, giới thiệu cho bao nhiêu gái tân thì không chịu, cứ thích đi tìm cái thứ rổ rá cạp lại, rõ là nó muốn bà đây tức c.h.ế.t mà!"

Bà cụ Đường tức giận đến không thở nổi, thím Trương vỗ lưng thuận khí cho bà cụ, còn an ủi: "Con trai lớn không nghe lời mẹ, thím phải nghĩ thoáng một chút, đừng tức giận kẻo hại thân, lại nói, rổ rá cạp lại cũng không nhất định là không tốt, chúng ta hỏi trước cho rõ ràng tình hình bên nhà gái đã, biết đâu lại là người tốt đấy!"

"Rổ rá cạp lại có gì mà tốt, Mãn Đồng nhà tôi còn là trai tân đấy!"

Bà cụ Đường buột miệng nói ra.

"Bà, sao bà bảo chú nhỏ không còn ‘tân’?" Đường Niệm Niệm phản bác.

"Con biết cái rắm ấy!"

Bà cụ hung hăng trừng mắt, Đường Niệm Niệm thành thật câm miệng.

"Con nói xem cái cô rổ rá cạp lại kia ra làm sao, vì sao lại ly hôn?" Bà cụ Đường bắt Đường Niệm Niệm thành thật khai báo, ánh mắt hung dữ chiếu thẳng vào cô, cô không dám không nghe, chỉ đành khai ra toàn bộ.

"Con cũng không rõ ràng lắm, chú nhỏ nói cô ấy là giáo viên tiểu học, cha mẹ đều làm giáo viên, chồng bị bệnh c.h.ế.t rồi, chưa sinh con."

"Thím, dòng dõi thư hương đấy, chồng c.h.ế.t rồi, lại không có con, cô rổ rá cạp lại này không tồi." Thím Trương lập tức nói, nhận được một ánh mắt của bà cụ Đường, thím Trương cũng ngậm chặt miệng rồi.

"Bà ơi, bà phải nhìn thoáng ra một chút, kết hôn lần hai hay lần một cũng vậy cả, trước kia hoàng đế còn cưới quả phụ đấy, quả phụ kia còn sinh con rồi cơ." Đường Niệm Niệm khuyên nhủ.

"Đúng đúng đúng, con có nghe trong kịch nam hát rồi." Thím Trương phụ họa.

Cơn tức của bà cụ Đường dần tiêu bớt một chút, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, "Tôi phải xem nhân phẩm của cô gái kia như nào đã, cả cha mẹ cô ta nữa."