Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 606




Hà Vọng Đệ khóc sướt mướt xin lỗi, chỉ là không đủ thành tâm, nói đi nói lại vẫn toàn nói Đường Niệm Niệm ỷ thế h.i.ế.p người, tiểu đoàn trưởng Hứa đen mặt đá một cước qua đó, đá trúng bụng dưới của cô ta.

"Đánh c.h.ế.t người rồi...... A, sắp c.h.ế.t người rồi......"

Hà Vọng Đệ che bụng dưới, nằm trên mặt đất r3n rỉ.

"Vợ chồng các người cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng ở cửa nhà tôi!"

Thẩm Kiêu lạnh mặt, thờ ơ với sự đau đớn của Hà Vọng Đệ, anh chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc Niệm Niệm ăn cơm.

"Bảo anh ta quản lý phụ nữ với trẻ em trong nhà cho tốt vào, đừng chạy đến cửa nhà mình náo loạn, làm loạn nữa em thả chó cắn đấy!"

Giọng nói lạnh như băng của Đường Niệm Niệm truyền ra, ghét nhất là cãi nhau ồn ào lúc giờ cơm, ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

Hơn nữa, hai vợ chồng này diễn trò còn diễn đến tận cửa nhà cô, coi cô là kẻ ngốc đấy à?

"Trở về đi, về sau đừng đến đây nữa!"

Thẩm Kiêu tức giận rồi, Niệm Niệm nhà anh thích nhất chính là im lặng ăn cơm, hai người này ầm ĩ lúc Niệm Niệm ăn cơm, thật sự đáng chết!

Nếu không phải niệm tình đồng nghiệp, chắc chắn anh đã ra tay độc ác rồi!

"Tôi đến là để xin lỗi, Thẩm phó...... Ơ...... Tôi còn chưa nói xong mà......"

Tiểu đoàn trưởng Hứa còn chưa nói xong đã bị Thẩm Kiêu xách lên, quăng ra rất xa.

Hà Vọng Đệ sợ tới mức lăn lông lốc bò dậy, chạy trốn nhanh như bay, ngay cả người đàn ông nhà mình cũng không quan tâm nổi.

Cô ta rốt cục cũng nhớ tới ác danh của Thẩm Kiêu, người này được xưng là Diêm Vương sống đấy, sao cô ta lại dám chạy đến nhà của Diêm Vương sống này náo loạn chứ?

Hà Vọng Đệ sợ tới mức thất hồn lạc phách, một hơi chạy thẳng về nhà.

Tiểu đoàn trưởng Hứa đứng lên, khập khiễng bước về, trong lòng nghẹn một bụng tức, càng nhiều hơn chính là không cam lòng.

Nếu như anh ta có gia thế tốt như Thẩm Kiêu, nhất định hiện tại chức vị sẽ cao hơn anh.

Hơn nữa, tuy rằng chức vị của anh ta có thấp chút nhưng lớn tuổi hơn Thẩm Kiêu, thời gian ở bộ đội cũng lâu hơn tên nhóc này, cũng quá không tôn trọng người khác rồi đó.

Xử lý xong hai người này, Thẩm Kiêu đóng cửa lại, trở về tiếp tục ăn cơm.

Bà cụ Đường không hỏi gì hết, bà cụ nghĩ rất đơn giản, cháu rể chức quan lớn hơn thằng nhóc kia, sợ cái rắm!

Cơm nước xong, Đường Niệm Niệm kéo Thẩm Kiêu đi vào phòng, lấy cái túi kia của Hàn Anh ra, còn đang nhỏ nước.

"Cái túi này có đựng máy ảnh, anh liên hệ với chú Minh đi!"

Đường Niệm Niệm không dỡ túi ra, phải giữ lại chứng cớ, đây chính là bằng chứng để thăng chức của Thẩm Kiêu nhà cô.

"Cùng nhau đi."

Thẩm Kiêu cũng không hỏi nhiều, dắt cô cùng đi tìm Minh Chấn Hưng.

Minh Chấn Hưng cũng sống ở trong quân khu, cách không xa lắm, lúc bọn họ đến nơi, cả nhà còn đang ăn cơm.

"Ngồi xuống cùng nhau ăn một chút!"

Nhìn thấy bọn họ, Minh Chấn Hưng rất phấn khởi, mời bọn họ cùng vào ăn cơm.

Bà Minh cũng rất nhiệt tình, đi vào phòng bếp lấy bát đũa.

Trong nhà chỉ có mỗi hai vợ chồng bọn họ, con trai ở quân khu khác, con gái sống ở đơn vị, nghỉ lễ mới về nhà.

"Không ăn đâu, chú Minh, chú mau chóng ăn đi, có việc cần nói với chú đây." Thẩm Kiêu ngăn cản bà Minh, lúc ở nhà anh đã ăn no lắm rồi.

"Chuyện gì thế?"

Sự tò mò của Minh Chấn Hưng bị khơi dậy, thịt rồng cũng ăn không nổi nữa rồi.

"Chú ăn xong rồi mới nói."

"Cháu không nói làm sao chú ăn nổi!"

"Cháu nói rồi chú càng ăn không nổi."

Hai người giằng co hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là Minh Chấn Hưng bại trận, ngoan ngoãn ăn cơm.

Chẳng qua, trong lòng ông ấy ngứa ngáy, bình thường ăn ba bát giờ giảm bớt còn một bát, ăn qua loa cho xong một bát cơm liền thúc giục Thẩm Kiêu mau chóng nói.

"Đi thư phòng đi!"

Thẩm Kiêu không muốn để bà Minh nghe thấy, đặc vụ lợi dụng hết mọi kẽ hở, khó lòng phòng bị, bà Minh khẳng định là không thành vấn đề, nhưng không chống nổi đặc vụ quá gian trá, cẩn thận vẫn là trên hết.

Minh Chấn Hưng đưa hai người bọn họ tới thư phòng, vẻ mặt của ông ấy trở nên nghiêm túc, biết nhất định là có chuyện lớn, nếu không Thẩm Kiêu sẽ không thận trọng như thế.

"Chú xem cái túi này đi."

Thẩm Kiêu lấy túi ra, nước đã được lau sạch sẽ rồi, thoạt nhìn giống như túi bình thường, chỉ là tinh xảo thời thượng hơn chút.

"Cái túi này bị làm sao?"

Minh Chấn Hưng cầm túi lên nhìn nửa ngày cũng chưa phát hiện ra vấn đề, chỉ là cái túi kiểu nữ bình thường thôi mà, chẳng qua chất liệu hẳn là là da thật, sờ vào rất mềm mại.

"Bên trong có máy ảnh."

Thẩm Kiêu mở cái túi ra, quả nhiên lộ ra máy ảnh mini.

Minh Chấn Hưng thay đổi sắc mặt, trong giọng nói có thêm chút sát khí, "Lấy ở đâu ra đấy?"

Mụ nội nó chứ, đặc vụ lại có thể thâm nhập vào địa bàn của ông ấy, quá không coi ông ấy ra gì rồi!

"Của bạn Từ Yến đấy."

Đường Niệm Niệm tiếp lời, nói đơn giản chuyện phát hiện ra chỗ đáng ngờ của Hàn Anh, "Cô ta chỉ là một nhân viên tài vụ bình thường, chồng ở bộ đội cũng chỉ là đại đội trưởng, tiền lương của hai vợ chồng cộng lại đại khái gần một trăm đồng, nhưng quần áo, túi xách của cô ta lại đều rất sang quý, chút tiền lương ấy căn bản không đỡ nổi mức tiêu phí của cô ta."

"Thêm nữa là kinh nghiệm của cô ta không đủ, hẳn là chỉ mới vừa sa ngã, trên đường đi ra sau núi hái nấm, cô ta vô cùng khẩn trương, thường hay mở túi ra lấy khăn tay lau mồ hôi, cử chỉ quá đáng ngờ rồi, cháu đã nghĩ biện pháp đẩy cô ta xuống sông, nhân cơ hội giấu cái túi đi, lúc đó Hàn Anh cứ như phát điên, cháu liền càng thêm khẳng định cái túi này có vấn đề."

Kỳ thật, lúc Hàn Anh ngã xuống sông Đường Niệm Niệm vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng người phụ nữ kia coi trọng cái túi này đến thế, quan trọng đến ngay cả tính mạng cũng không cần, cô liền chắc chắn trăm phần trăm rồi.

Sở dĩ Đường Niệm Niệm sinh lòng hoài nghi là bởi Hàn Anh mặc cái áo bành tô kia, bởi vì cái áo bành tô này là của nhãn hiệu nhà bà nội ruột của cô- Triệu Phương Hoa, Đường Niệm Niệm rất rõ ràng, nhãn hiệu này tìm khắp nội địa cũng không mua được, ngay cả Hồng Kông cũng chỉ có một cửa hàng độc quyền thôi.