Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 598




"Lần sau làm sủi cảo chị bỏ thêm trứng gà, miến nhé!"

Đường Niệm Niệm rất chân thành đưa ra yêu cầu, sủi cảo và bánh nhân hẹ Triệu Xuân Mai làm đều ngon, chỉ là trứng gà quá ít, rau hẹ quá nhiều, sau khi ăn phải uống một ly trà đậm để xua mùi.

"Biết rồi!"

Triệu Xuân Mai đã đi tới cửa hơi vấp nhẹ, buồn cười.

Đây là lần đầu bà ta nhìn thấy cô gái có tính tình như Đường Niệm Niệm, ngay từ đầu bà ta còn tưởng rằng Đường Niệm Niệm khó sống chung, dù sao trông cô rất lạnh nhạt, nhưng một thời gian ngắn sau đó mới biết thật ra là Đường Niệm Niệm sống quá thật, có cái gì cũng nói trước mặt, xưa nay nói thầm sau lưng.

Không giống con ả thối tha Hà Vọng Đệ kia, ở trước mặt nói nghe hay hơn hát, phía sau thì đâm thật mạnh.

Hừ, về sau bà ta sẽ tính sổ với con ả thối tha này!

Việc Đường Niệm Niệm cãi lộn với đoàn trưởng Chu, mới nửa ngày đã truyền ra trong quân đội, rất nhiều người đều cảm thấy Đường Niệm Niệm được chiều sinh kiêu, không biết tôn trọng người khác.

Mặc dù cấp bậc của Thẩm Kiêu cao hơn đoàn trưởng Chu, nhưng Đường Niệm Niệm chỉ là người nhà, cô quá không nể mặt đoàn trưởng Chu.

Những lời bàn bên lề này Đường Niệm Niệm đều không nghe thấy, coi như nghe thấy cô cũng sẽ không để ở trong lòng.

Đoàn trưởng Chu thì giải thích thay cô, nói cô tuổi còn nhỏ, chỉ đáng tuổi con ông ta thôi, đỏng đảnh cũng bình thường, còn bảo mọi người đừng bàn ra tán vào Đường Niệm Niệm nữa, gây ảnh hưởng không tốt.

Những ngày gần đây người trong cuộc là Đường Niệm Niệm rất bận rộn, bởi vì mẹ con Bào Liên Sinh trở về quê, Đặng Trường Quang cũng dẫn theo đại phu nhân trở về, cô lại phải đi tiếp khách.

Có điều hai người này trở về cũng đúng thời điểm, quốc gia đang cần tài chính phát triển kinh tế, có hai phú hào siêu cấp này đầu tư, có một khởi đầu tốt đẹp, khẳng định phú hào bên Hồng Kông sẽ đi theo chiều gió, sẽ hình thành phát triển tốt.

"Bé Niệm, Bào Liên Sinh dẫn mẹ ông ấy về nhà rồi?"

Tối hôm đó, Đặng Trường Quang làm chủ, mời Đường Niệm Niệm ăn tiệc, còn hỏi về Bào Liên Sinh.

Thời gian gần đây Đặng Trường Quang lên như diều gặp gió, trông trẻ hơn hồi ở Hồng Kông rất nhiều, ông ta đã bàn bạc với cán bộ chính phủ thành phố Thượng Hải tàm tạm rồi, chính sách ưu đãi chính phủ cho ông ta rất hài lòng, sau khi trở về sẽ đầu tư cho thành phố Thượng Hải.

Không tới mấy năm, khoản đầu tư này sẽ có thể kiếm về, dường như Đặng Trường Quang đã thấy được tài nguyên cuồn cuộn trong tương lai, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm cũng càng thêm hiền hòa.

"Đúng, thọ mạng của Bào lão phu nhân sắp tới, muốn lá rụng về cội." Đường Niệm Niệm nói chi tiết.

"Phúc phận của bà cụ đúng là rất tốt.”

Đặng Trường Quang thở dài, sống đến tám mươi bảy tuổi cũng được xem là thọ rồi, trước khi chết có thể trở lại quê cũ, còn có con trai bồi bạn, là có phúc.

Nghĩ đến con cháu bất hiếu trong nhà, tâm trạng của ông ta không khỏi sa sút.

"Phu nhân, Mạt Lỵ gần đây đang làm gì?" Đường Niệm Niệm hỏi đại phu nhân.

"Mạt Lỵ phải thi đại học, mời giáo viên về nhà học bổ túc, mỗi ngày học đến khuya khoắt." Đại phu nhân cười nói.

Hiện tại ngược lại là bà ta đã có chút thật lòng với Đặng Mạt Lỵ rồi, đứa nhỏ này có nghị lực, thông minh, quả quyết, đủ nhẫn tâm, là hạt giống tốt.

"Cô ấy nhất định có thể thi đậu."

Đường Niệm Niệm có lòng tin với Đặng Mạt Lỵ.

"Vậy cũng chưa chắc, căn bản quá kém." Đặng Trường Quang quen miệng chê một câu.

Đường Niệm Niệm không có quan tâm ông ta, lão già này không đáng yêu bằng Bào Liên Sinh, nói chuyện không dễ nghe, vợ thì cưới ba người, bên ngoài cũng không ít phụ nữ, sinh nhiều con vậy rồi nhưng không quản giáo chặt chẽ, không có đứa nào là có tiền đồ. Bào Liên Sinh thì vừa khéo tương phản, ngoại trừ tật xấu keo kiệt này ra, mọi phương diện khác đều rất tốt, cho nên con gái của ông ấy cũng rất có tiền đồ.

Có điều cô cảm thấy, linh hồn của nhà họ Bào là Bào lão phu nhân, một cô gái tốt có thể vượng đời thứ ba, trái lại, thì là hủy hoạt đời thứ ba.

Nhà họ Đặng và nhà họ Bào chính là ví dụ tương phản điển hình.

Vợ chồng Đặng Trường Quang không có nán lại ở thành phố Thượng Hải lưu quá lâu, sau khi ông ta và chính phủ đã bàn bạc xong hiệp nghị thì đã dẫn theo hai vệ sĩ về Hồng Kông rồi.

Phần thưởng của Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng đã có, hai vợ chồng đều là công bậc một, năm thuyền quân dụng vật tư, còn có hai mươi chiếc máy công cụ tiên tiến, lại thêm Đặng Trường Quang và Bào Liên Sinh trở về, nhất định phải là công lao bậc một. Còn có công bậc hai bắt đặc vụ ở căn cứ, cho nên, hiện tại Đường Niệm Niệm cũng là người có huân chương lao động, một lần công lao bậc một, một lần công lao bậc hai, coi như ở quân đội cũng là nhân vật đụng vào là phỏng tay.

Văn bản thăng chức của Thẩm Kiêu cũng đã có, hiện tại anh là chuẩn đoàn cấp, lên tới phó sĩ quan, tốc độ thăng chức này còn nhanh hơn ngồi tên lửa.

Việc vui đến nhà liên tiếp, mấy ngày nay, Đường Niệm Niệm nhận được thông báo, tài sản sung công của nhà họ Đường năm đó sẽ trả cho cô, bảo cô đi làm thủ tục.

"Đồ cổ, tranh chữ có một nửa là không rõ tung tích, chỉ tìm về được bấy nhiêu, còn có sáu căn bất động sản này, hộ gia đình bên trong đã dọn đi rồi, nhưng nhà ở có chút tổn hại."

Nhân viên công tác ngượng ngùng giải thích, đồng chí Đường là công thần quốc gia, nhưng bọn họ lại không bảo vệ chu toàn tài sản của đồng chí Đường, hổ thẹn!

"Anh vất vả rồi!"

Đường Niệm Niệm không cảm thấy bất ngờ, cô vốn không ôm hi vọng với những đồ cổ, tranh chữ kia, không ngờ còn có thể tìm về một phần ba, hiển nhiên chính phủ đã rất cố gắng, rất có thành ý.

Nhân viên công tác dẫn cô đi xem sáu căn bất động sản, đều là nhà kiểu tây có vườn hoa, có lớn có nhỏ, trong đó có ba căn được bảo tồn rất tốt.

"Ba căn này trước kia là sắp xếp cho người lãnh sự quán ở, được bảo dưỡng rất tốt." Nhân viên công tác giải thích.

Ba căn khác thì là phân cho mấy gia đình ở, nên có chút thê thảm.