Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 588




"Kurt tìm em làm gì?"

Đường Niệm Niệm có chút bất ngờ, tên này bị Maria và Tử Thần cô giả trang hù dọa đứng tim rồi, thế mà còn dám tới tìm cô.

"Tìm em làm ăn, hàng mỹ nghệ của nhà máy các em bán rất chạy ở nước ngoài."

"Có thể tìm chú út với anh ba của em, bọn họ muốn tham gia, hiện tại em không quá quan tâm chuyện trong xưởng.”

Đường Niệm Niệm cười cười, nhà máy vớ và nhà máy hàng mỹ nghệ cô gần như đã buông tay, về cổ phần qua hai năm cô cũng sẽ rút khỏi, việc làm ăn của nhà máy hàng mỹ nghệ bên Hồng Kông cũng rất thịnh vượng, đơn đặt hàng đã xếp tới năm sau rồi.

Công ty điện ảnh và truyền hình của Hạng Hoa cô cũng đầu tư tiền, chờ sau khi phim chiếu lên, cô có thể được chia hoa hồng.

Lại thêm tiền thuê cửa hàng và văn phòng Hồng Kông, thu nhập năm cô có thể đạt tới là hơn mấy trăm vạn, hoàn toàn xài không hết.

Lúc đầu Triệu Xuân Mai không muốn nghe, nhưng nhìn dáng vẻ tản ra tự tin và hào quang của Đường Niệm Niệm, xinh đẹp thế, chói mắt thế, bà ta đã không dời được bước chân, hâm mộ trong lòng đã sắp tràn ra ngoài.

Thật ra bà ta lúc còn trẻ cũng từng ảo tưởng muốn làm một người chói lóa, có điều kiến thức của bà ta có hạn, trong nhận thức của bà ta, người phụ nữ làm cho bà ta hâm mộ nhất chính là một người cô là bà con xa của bà ta, đi làm trong bưu cục tại huyện thành, có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng rất biết cách ăn mặc, đàn ông trao thân cũng là lãnh đạo có lái chiếc xe hơi nhỏ.

Tiền lương của hai vợ chồng cũng không tệ, cha mẹ hai bên cũng có tiền lương, gia cảnh số một số hai tại huyện thành, mỗi lần người cô bà con xa này theo cha mẹ về nhà chúc tết, người trong thôn đều nói cô có phúc khí tốt.

Cha mẹ của bà ta cũng nói như vậy, cho nên đối tượng Triệu Xuân Mai ảo tưởng từ nhỏ chính là người cô bà con xa này.

Nhưng bây giờ, bà ta cảm thấy Đường Niệm Niệm càng loá mắt.

Triệu Xuân Mai thở dài, cảm thấy trong lòng có chút đắng chát, bà ta không học thức, tuổi tác còn lớn, còn không có công việc, đời này chỉ có vậy.

Có điều bà ta ở trong thôn của nhà mẹ đẻ, cũng là đối tượng người khác hâm mộ mà.

Lúc về nhà ăn tết, trong thôn cũng sẽ khen bà ta có phúc khí tốt, tựa như những lời khen khen người cô bà con xa năm đó vậy.

Trong lòng Triệu Xuân Mai đã dễ chịu hơn chút, về nhà làm cơm trưa. Chồng có tính tình thiếu kiên nhẫn, nếu về nhà không kịp ăn cơm nóng hổi thì sẽ muốn mắng chửi người.

Đường Niệm Niệm vừa cúp điện thoại của Thượng Quan Tĩnh, chưa tới một lát, điện thoại lại vang lên, người gọi tới là Đường Mãn Đồng. Đã sắp đến ngày tham gia quảng giao hội, anh ta tới huấn luyện trước, bà cụ Đường bảo anh ta mang theo không ít đồ.

"Bà cụ chỉ sợ cháu bị đói, đã gói cả một bao tải to, tay chú khiêng sắp gãy rồi!" Đường Mãn Đồng nói đùa.

"Chú út, chú út qua chỗ cháu ăn cơm đi." Đường Niệm Niệm vui vẻ nói.

"Bây giờ bọn chú sẽ đến ngay, đến quân đội mở mang một chút!"

Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, lấy ra không ít nguyên liệu nấu ăn từ không gian, gà, vịt, tôm, cá, các loại hải sản. Đường Mãn Đồng, cộng thêm anh em Đường Kiến Thụ, còn có Đường Hoa Cường và Đường Lục Cân, còn có Chu Quốc Khánh, phải làm nhiều món chút.

Đường Hoa Cường và Đường Lục Cân vừa tốt nghiệp trung học, ở nhà không có chuyện gì làm nên vào trong xưởng hỗ trợ, Đường Mãn Đồng dẫn bọn họ ra ngoài nhìn chút việc đời.

Đường Niệm Niệm chuyển hai cái lò ra, sau đó đốt lửa. Gà vịt hầm ở trên, lò trong phòng thì xào rau.

"Tiểu Đường, cô muốn tổ chức tiệc rượu à?"

Triệu Xuân Mai nghe thấy động tĩnh hàng xóm, không kìm lòng được bò lên trên tường nhìn, nhìn thấy nhiều thịt như vậy, không khỏi líu lưỡi.

"Nhà chú của tôi sắp tới ăn cơm!"

Đường Niệm Niệm xử lý mai hình thoi của cua biển một cách lưu loát, một hồi sẽ hấp. Sợi thần kinh tôm cô lười lấy ra, lúc ăn tự mình làm.

"Cần giúp đỡ không?"

Triệu Xuân Mai thấy cô chỉ có một mình, bèn nhiệt tình hỏi.

"Cần!"

Đường Niệm Niệm cũng không khách khí, một mình cô quả thật có chút không làm kịp.

Triệu Xuân Mai nhảy xuống từ trên tường rào, tay chân bà ta nhanh nhẹn, kỹ thuật nấu nướng không tệ, có bà ta hỗ trợ, hiệu suất đã tăng lên không ít.

Sau khi Thẩm Kiêu trở về, cũng lao vào hỗ trợ.

"Chết ở đâu rồi? Cơm chưa nấu xong à?"

Giọng nói của đoàn trưởng Chu truyền tới từ sát vách, giọng điệu rất bất mãn.

Lúc này Triệu Xuân Mai mới nhớ tới, cơm trong nhà chỉ mới làm một nửa đã chạy qua hỗ trợ. Bà ta ảo não bỏ dao phay xuống, sốt ruột vội vã muốn trở về nấu cơm.

"Những thức ăn này bác lấy về ăn."

Đường Niệm Niệm múc mỗi món ăn một ít, đặt vào trong khay, để Triệu Xuân Mai mang về ăn, tránh lại phải xào thêm món khác.

"Không cần, mấy thứ này đắt lắm, cơm tôi đã hấp xong, xào hai món ăn là ăn được rồi.”

Triệu Xuân Mai ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm những món ăn này.

Đường Niệm Niệm bảo Thẩm Kiêu hỗ trợ đưa qua.

Thẩm Kiêu qua nhà Triệu Xuân Mai giải thích, khuôn mặt bí xị của đoàn trưởng Chu lập tức tươi như xuân về hoa nở, cười nói: "Dù sao chị dâu cũng không có việc gì, có việc thì cứ nhờ thôi, khách khí cái gì!"

Sau đó ông ta nói với Triệu Xuân Mai: "Bà đi giúp em ấy nấu cơm đi, một mình em ấy làm không xuể!”

"Ừ!"

Triệu Xuân Mai ngoan ngoãn đồng ý, chuẩn bị lại trở về hỗ trợ.

"Không cần làm phiền chị dâu nữa, đã làm gần xong rồi, em xào thêm hai món là được.”

Thẩm Kiêu khách sáo từ chối, món chính đã làm xong, chờ nhóm Đường Mãn Đồng tới thì xào thêm mấy món rau là có thể ăn.

Vẻ mặt đoàn trưởng Chu hơi ngạc nhiên, bật thốt: "Tiểu Thẩm, cậu biết nấu cơm?"

"Biết chứ!"

Thẩm Kiêu trả lời một cách đương nhiên, cảm thấy câu hỏi của đoàn trưởng Chu rất kỳ lạ.

Triệu Xuân Mai không nhịn được nói: "Đoàn trưởng Thẩm còn biết làm đồ ngọt nữa đấy, việc nhà cũng bao hết."

Sự hâm mộ trong giọng nói hết sức rõ ràng, đoàn trưởng Chu thần kinh thô này cũng đã cảm nhận được, ông ta nhìn sang vợ, Triệu Xuân Mai rụt cổ một cái, tiến vào phòng bếp.

Hôm nay cơm trưa của nhà họ Chu đặc biệt phong phú, cua biển mai hình thoi hấp, cá hố om, gà hầm khoai tây, vịt hầm măng, còn có thịt kho tàu, mỗi món Đường Niệm Niệm đều múc vào không ít, bày tràn cả bàn.

"Mẹ, hôm nay nhà mình ăn dịp gì vậy?"

Con trai thứ ba của nhà họ Chu ăn tới mức miệng chảy mỡ dầu, vô cùng vui vẻ.

"Dì Đường hàng xóm cho.”

Triệu Xuân Mai gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cho hai đứa bé, mình không nỡ ăn.