Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 583




Từ Yến tức đến nỗi gương mặt xinh đẹp méo xẹo đi, cô ta có gia thế tốt, còn có nghề ngỗng ổn, chồng còn trẻ đã có địa vị, tương lai mắt cao hơn trán, người nhà ở cùng với nhau nên cô ta cũng khách sao hơn với Văn Thu Lan đôi chút, còn những người khác thì cô ta cũng không thân không cận.

Nhưng cho dù tích cách của cô ta không tốt, nói chuyện cũng không vừa tai thì cô ta còn có người cha tốt không gì bì được, còn có rất nhiều người thân bợ đỡ cô, nên cũng khiến tính nóng nảy của Từ Yến càng ngày càng khuếch đại, tính tình cũng càng xấc láo.

“Quả nhiên là từ nông thôn tới, không có gia giáo không có lễ nghĩa, tôi không thèm chấp nhặt với cô!”

Từ Yến hất cằm lên, thân người cô ta cao hơn Đường Niệm Niệm một chút, nên cực kỳ khí thế.

“Tiểu Từ!” Văn Thu Lan quát một tiếng, lời này rất dễ khiến cho người ta nắm được thóp, Từ Yến này thật chẳng có não mà.

“Tiểu Đường, Tiểu Từ không biết ăn nói, tôi xin lỗi thay nó, hôm nay làm phiền rồi!” Văn Thu Lan ra sức kéo Từ Yến đi.

Đường Niệm Niệm chẳng ừ hử gì chỉ nhún vai, loại người ngu ngốc này cô vốn không để tâm.

“Đồng chí Đường, gan cô to thật đấy, dám đối đầu với cả Từ Yến!”

Triệu Xuân Mai lại xuất hiện trên bậu tường, giọng điệu rất bái phục, còn có đôi chút hả hê xem trò hay.

“Lai lịch của cô ta to lắm ư?” Đường Niệm Niệm vặn vòi nước lấy nước, nghe ngóng lai lịch của Từ Yến.

“To lắm, cha của Từ Yến là phó quân đoàn trưởng, không thấy bà chị Văn cũng không dám đắc tội cô ta à?” Triệu Xuân Mai vẻ mặt hậm hực.

“Quân khu Thượng Hải?”

“Vậy thì không phải, là quân khu khác, có quan hệ rất tốt với quân trưởng Minh, nếu không phải cô ta có người cha gioir, chỉ dựa vào cái bụng không đẻ được trứng của cô ta, tiểu đoàn trưởng Lục có thể nhịn được cô ta đấy? Càng không lấy được ông chồng thứ hai.” Triệu Xuân Mai cười lạnh thành tiếng, ánh mắt khinh thường.

Đường Niệm Niệm có được hai tin tức, Từ Yến lấy chồng lần hai, còn chưa có con.

Tuy cô không thích Từ Yến nhưng cũng không thích nghe kiểu lời nói không đẻ được trứng này, nên bèn nói: “Sinh con là chuyện của vợ chồng, đôi khi còn là vấn đề của đàn ông.”

"Tiểu đoàn trưởng Lục khẳng định không có vấn đề, cao ráo cường tráng, sức khỏe rất tốt, là Từ Yến không chịu sinh, nói sinh con dáng người sẽ thay đổi, tiểu đoàn trưởng Lục không lay chuyển được cô ấy, mỗi ngày cặp vợ chồng này đều ầm ĩ!"

Triệu Xuân Mai hừ một tiếng, bênh vực thay tiểu đoàn trưởng Lục: "Kết hôn thì phải sinh con, tiểu đoàn trưởng Lục đã ba mươi mấy rồi, mẹ tiểu đoàn trưởng cũng cao tuổi rồi, Từ Yến chửi mắng khiến người ta đi mất, con cái không chịu sinh, cơm cũng không làm, việc nhà đều là tiểu đoàn trưởng Lục làm, cưới cô ta về để bài trí thôi à!"

"Hình như Từ Yến đến đây!"

Đường Niệm Niệm không muốn nghe nữa, chỉ dùng một câu đã dọa lui Triệu Xuân Mai.

"Ta đi làm cơm!"

Triệu Xuân Mai bị dọa sợ tái mặt, lưu loát trượt xuống tường, chạy về nhà.

Đường Niệm Niệm hứng nước, vào nhà lau bàn, cơm trưa cô không nấu, đến nhà ăn ăn là được.

Đúng là Từ Yến đã trở về rồi, vừa rồi cô ta bị Văn Thu Lan gọi vào trong nhà dạy dỗ hồi lâu, nhưng một câu cô ta cũng không nghe lọt tai, còn cảm thấy Văn Thu Lan đang xen vào chuyện bao đồng, cô ta phải nói muốn làm sủi cảo cho Lục Quang Lượng, Văn Thu Lan mới thả cô ta trở về.

Cô ta tức giận anh ách về đến nhà, Từ Yến không buồn đi làm sủi cảo, chỉ ngồi trong phòng phụng phịu.

Vài ngày trước đó cô ta đã cãi nhau to với Lục Quang Lượng một trận, bởi vì chuyện sinh con, Lục Quang Lượng rất muốn có con nhưng cô ta không muốn sinh.

Cô ta sợ đau, cũng sợ dáng người thay đổi, càng không có kiên nhẫn nuôi con, Lục Quang Lượng nói sinh con rồi không cần cô ta lo, để mẹ anh ta chăm, hoặc là mời bảo mẫu, nhưng Từ Yến vẫn không muốn.

Cô ta không thích mẹ chồng nông thôn, thói quen vệ sinh không tốt, còn chẳng khác con cáo già thành tinh, cáo trạng trước mặt Lục Quang Lượng, ghê tởm nhất chính là, bà già này có hai bộ mặt, ở trước mặt cô ta thì ra vẻ mẹ chồng, tại trước mặt Lục Quang Lượng thì giả vờ ấm ức, còn luôn luôn lén lau nước mắt, Lục Quang Lượng còn cực kỳ tin tưởng bà già này, mỗi lần đều cãi nhau với cô ta.

Từ Yến cảm thấy rất ấm ức, mặc dù cô ta không thích mẹ chồng, thế nhưng không có bắt nạt bà ta, chỉ là không quan tâm thôi, anh em trong nhà Lục Quang Lượng đông, tiền lương mỗi tháng của anh ta phải gửi hơn phân nửa về nhà mà cô ta còn không tức giận, dựa vào cái gì còn phải chịu sự bực dọc của bà già đó?

Lần này Lục Quang Lượng cãi nhau to với cô ta một trận, còn gọi đánh điện thoại mách cho cha mẹ của cô ta, cha cô ta gọi điện thoại đến mắng cô ta một trận, mẹ khuyên cô ta bớt đỏng đảnh lại, còn nói phụ nữ phải học cách chịu thua, đàn ông đều thích sĩ diện, không thể đối nghịch với đàn ông, bảo cô ta về sau quan tâm Lục Quang Lượng nhiều hơn một chút. Mẹ còn nói, nếu như lần này cô ta lại không cố gắng hôn nhân viên mãn, người nhà sẽ mặc kệ cô ta. Lúc này Từ Yến mới có chút luống cuống, chồng trước của cô ta gần như thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối với nhà cô ta, cơ sở tình cảm của hai người cũng tốt, nhưng cho dù tình cảm tốt cũng không chống lại nổi sự tàn phá của bà mẹ chồng ác ôn.

Sau khi kết hôn cô ta với mẹ chồng cãi nhau năm lần bảy lượt, mới đầu chồng trước còn đứng ở phía cô ta, nhưng về lâu dài, chồng trước đã giúp mẹ anh ta dạy dỗ cô ta, Từ Yến biết, cuối cùng chính là vì cô ta không chịu sinh con. Nhưng trước khi kết hôn, cô ta đã có nói với chồng trước là không sinh con, chồng trước cũng đồng ý ừ ừ dạ dạ, còn nói sẽ thuyết phục cha mẹ. Hừ, đàn ông toàn lũ ăn gian nói dối, sau khi kết hôn chồng trước đã đổi một bộ mặt khác. Sau khi ly hôn, Từ Yến liền gả cho Lục Quang Lượng, với gia thế của cô ta thì được xem là gả nhà kém hơn, ngay từ đầu cô ta phản đối, nhưng mỗi ngày ở nhà mẹ đẻ nhìn sắc mặt của chị dâu thì cô ta cũng nhịn không được.

Cuối cùng vẫn gả, sau cưới Lục Quang Lượng đối xử với cô ta rất săn sóc, ngay cả quần lót cũng không cho cô ta giặt, Từ Yến còn cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì gả qua đây, nhưng cuối cùng lại bởi vì việc sinh con này mà rùm beng.