Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 576




Mặc dù hình thể của cô so với Yamamoto tựa như là núi nhỏ chạm trán núi lớn, hoàn toàn không thể so sánh, nhưng khí thế của cô chỉ trong nháy mắt đã nghiền ép đối thủ. Khiến cho Yamamoto giận điên lên, kêu to “ây da da”, hận không thể xé nát Đường Niệm Niệm.

Có điều trọng tài còn chưa tuyên bố tranh tài bắt đầu, coi như Yamamoto tức giận hơn nữa, cũng không dám động tay.

Các phú hào ghế khách quý đều bị chọc cười.

"Maria này không tệ, nếu như bị Yamamoto giế t chết thì đáng tiếc!"

"Nhìn dáng người có lẽ là một người đẹp nóng bỏng. Tổng giám đốc Hạng, anh từng thấy mặt mũi của Maria chưa?"

Hạng Hoa cũng ngồi ghế khách quý, các phú hào đều phái người đi nghe ngóng thông tin của Maria, có vài người đã nảy sinh vài tâm tư.

"Chưa từng thấy, Maria chỉ đánh trận này, tôi vất vả lắm mới mời được, đánh xong cô ấy sẽ rời khỏi Hồng Kông." Hạng Hoa trả lời.

Các phú hào đều cảm thấy đáng tiếc, người đẹp xinh đẹp nóng bỏng như vậy đã bỏ lỡ rồi.

Tiếng huýt sáo sắc nhọn của trọng tài vang lên, tranh tài đã bắt đầu.

Lần này Đường Niệm Niệm đã thay đổi cách đấu trước đó, toàn bộ quá trình đều là tiến công mạnh mẽ, hoàn toàn không cho Yamamoto cơ hội th ở dốc, mặc dù cô không trải qua thời đại bọn tiểu quỷ tử xâm lược Hoa Hạ, nhưng khi còn bé cô thường xuyên nghe ông lão nói tội ác ngập trời bọn tiểu quỷ tử đã phạm phải.

C**ng d@m phụ nữ, ngay cả bé gái và phụ nữ có thai cũng không buông tha, còn mổ bụng lấy thai nhi trong bụng ra, cắ m vào lưỡi lê xem như cầu đá tìm niềm vui, còn bắt dân chúng vô tội, xếp thành một hàng, tổ chức đầu tranh tài. chém người

Ngập trời tội ác, tội lỗi chồng chất, mỗi lần ông lão nhắc đến những việc này đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, trào nước mắt, còn bảo người của nhà họ Đường tuyệt đối không thể quên những lịch sử này, tuyệt đối không tin bọn tiểu quỷ tử.

"Lúc bọn tiểu quỷ tử vừa tới, đối xử với bà con rất tốt, còn cho trẻ con kẹo, có vài người còn tưởng rằng bọn tiểu quỷ tử là người tốt, nhưng cuối cùng kẻ giết dân chúng cũng là bọn súc sinh này, bọn chúng đều là súc sinh đội lốt da người, không cần biết diễn tốt bao nhiêu cũng không che giấu được sự thật bọn chúng là súc sinh, tuyệt đối không thể tin tưởng!"

Giao thừa hàng năm lúc ăn bữa cơm đoàn viên, ông lão sẽ nói những chuyện này, còn nói bọn tiểu quỷ tử là súc sinh ác độc nhất trên đời này, ác độc hơn cả rắn độc và hổ dữ, tuyệt đối không thể tin bọn chúng.

Những lời này dường như chỉ mới nói hôm qua, rõ ràng bên tai.

Đường Niệm Niệm không cần chạy lấy đà đã nhảy cẫng lên, đá liên hoàn lên đầu Yamamoto, sau đó hai chân xoay ngược, khóa cái cổ của hắn ta.

"Kêu lên, mày kêu nữa đi, mày là cháu trai của bà cô, bà cô còn chê mày xấu!"

"Mày có lưỡi mà không biết nói chuyện? Phế vật, mày là đồ phế vật hoàn toàn!"

"Mắt trừng cái gì mà trừng!"

"Nghe không hiểu bà cô nói tiếng người? Tai của mày chỉ để trang trí?”

Mỗi lần Đường Niệm Niệm chửi một câu, sẽ lặt một bộ phận của Yamamoto.

Tròng mắt đã móc, lưỡi đã giật, lỗ tai... đều bị kéo xuống, đầu ngón tay trắng mảnh xinh đẹp là thế, lúc kéo những bộ phần này cũng tao nhã tới vậy, ngay cả lúc máu tươi b ắn ra đường vòng cung cũng đẹp tuyệt vời.

Khán giả nhìn đến ngây dại, có vài người không chịu nổi, quay đầu chỗ khác không dám nhìn.

Người thích bạo lực máu me thì xem say sưa, hoàn toàn đắm chìm trong trận thi đấu quyền anh này, bên trong sàn boxing cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chửi của Đường Niệm Niệm và tiếng thét gào đau đớn của Yamamoto.

Trọng tài đã dọa sợ núp ở góc lôi đài, sợ bị máu tươi tanh hôi vấy lên người.

"Baka[2], ngừng thi đấu, mau dừng lại!"

[2]Đồ ngu, phát âm của tiếng Nhật.

Có mấy người đàn ông lùn lùn tức giận vọt tới dưới lôi đài, kêu la kêu dừng, nhưng không ai để ý đến bọn họ. Nhân viên an ninh của sàn boxing đi tới, nhìn bọn chúng lom lom, những người này đã không dám kêu nữa, tức giận trừng mắt với Đường Niệm Niệm.

"Baka cái chó má nhà chúng mày, nơi này là đất Hoa Hạ, lại baka một tiếng xem!"

Đường Niệm Niệm nghe thấy tiếng baka này liền nổi lên sát khí, cô kéo một khối thịt đẫm máu từ mặt Yamamoto, ném chuẩn vào trong miệng của một thằng tiểu quỷ tử to mồm nhất.

"Ọe..."

Thằng tiểu quỷ tử bị ép ăn thịt của Yamamoto nôn thốc nôn tháo.

Những người khác đã bị dằn mặt, không cam lòng mà ngậm miệng, âm thầm cầu nguyện Yamamoto có thể bộc lộ hùng dũng, gi ết chết người phụ nữ “Chai Na” Đường Niệm Niệm này.

Đáng tiếc Yamamoto trên đài đã bị tra tấn không còn biết trời trăng gì, mắt đã bị móc một con, lỗ tai cũng giật một bên, đầu lưỡi đã không còn, mặt còn bị khoét ra mấy cái lỗ, hắn ta đau đến gầm thét điên cuồng trên đài.

Trọng tài thổi còi, tuyên bố ván đầu tiên kết thúc.

Đường Niệm Niệm dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn dừng tay lại, không sao, còn có ván thứ hai.

Thẩm Kiêu đến gần, nói với cô: "Ghế khách quý có không ít người tới, đều là Hạng Hoa gọi tới."

"Hiện tại tỉ lệ đặt cược bao nhiêu?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Một ăn năm, rất nhiều người mua em thắng!"

Đường Niệm Niệm nhíu mày, cô đánh rất vui tay nên đã quên mất việc đặt cược này.

Không được, ván thứ hai phải bù về, cô đã đặt cho mình năm trăm vạn rồi.

Ván thứ hai bắt đầu, Đường Niệm Niệm thay đổi cách đánh hung tàn của ván đầu tiên, bị Yamamoto đánh lui về sau liên tiếp, trên người còn bị đánh mấy cú, người xem dưới đài đều thở dài.

"Thể lực phụ nữ quả nhiên vẫn không bằng đàn ông, ván thứ hai đã cố gắng hết nổi rồi, xem ra Maria không thắng được!"

Các phú hào ngồi ghế khách quý cũng rất thất vọng, còn tưởng rằng Maria sẽ thắng chứ.

Ván thứ hai Maria thua, sau khi trọng tài tuyên bố xong, khán giả liên tục than ngắn thở dài.

Thẩm Kiêu lại đến đây, nói rằng đặt cược đã kết thúc, tỉ lệ đặt cược đạt đến mức một ăn bảy, hóa ra người xem đã đặt Yamamoto rồi.