Hạng Hoa dẫn theo thuộc hạ rời đi, trước khi đi lại nhắc tới bữa tiệc buổi tối.
Đường Cảnh Lâm nhìn tiền trên bàn, tâm trạng rất phức tạp, con gái có tiền đồ ông ấy rất vui mừng, nhưng dường như tiền đồ của con gái rất rực rỡ, hiện tại người làm cha là ông ấy cũng cần nhờ con gái che chở rồi.
Ông ấy rất tự hào, nhưng cũng có chút hổ thẹn.
Con gái nhỏ như vậy đã phải đưa ra ngoài, ông ấy không có làm tròn trách nhiệm của người làm cha, bây giờ lại còn cần con gái ra tay che chở, người làm cha như ông ấy thật là yếu kém!
Đường Cảnh Lâm càng lo lắng hơn là con gái trộn lẫn với đám bang phái sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên rất băn khoăn bữa tiệc buổi tối, rốt cuộc có nên tham gia hay không?
Tham gia chỉ sợ vũng nước này sẽ càng ngày càng đục, không tham gia sẽ đắc tội Hạng Hoa. Người đàn ông này thoạt nhìn như là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng thật ra là người rất tàn độc, giết người không thấy máu.
Hơn nữa Hạng Hoa là sinh viên xuất sắc của đại học danh tiếng, ngành học là ngành Pháp Luật, tốt nghiệp thành tích học tập hạng nhất ngành Luật, nếu như anh ta không tham dự bang phái, cũng có thể trở thành một luật sư nổi tiếng. Có điều Hạng Hoa là người học thức uyên thâm, nhưng cha anh ta chính là đại ca bang phái, anh ta thừa kế nghiệp cha.
Đường Cảnh Lâm cảm thấy có chút trào phúng, con trai của đại ca bang phái thế mà học pháp luật, còn có thành tích học tốt như vậy, trước kia chỉ toàn bảo sợ nhất lưu manh có văn hóa, câu nói này rất đúng. Hạng Hoa mang đến cho ông ấy một cảm giác rất nguy hiểm, tựa như một con rắn mamba đen, không biết lúc nào sẽ nhào lên cắn một cái.
Ông ấy gọi con trai cả thương lượng.
"Cha, chuyện bang phái sống mái với nhau hôm qua cha biết không?" Đường Trường Xuyên hỏi.
"Đã thấy trên báo, sao vậy?"
Đường Cảnh Lâm rất bình tĩnh, ở Hồng Kông chuyện thế này thường xuyên xảy ra, ông ấy đã tập mãi thành quen từ lâu.
"Con có một người bạn làm ở cục cảnh sát, biết một chút tin tức nội bộ, thật ra không phải bang phái sống mái với nhau, là một nam một nữ lái xe gắn máy tới cửa đập phá quán, hộp đêm bị đập thành phế tích, người phụ trách Lý Đại Long bị cắt một bàn tay." Đường Trường Xuyên nói.
"Đôi nam nữ này thật là lợi hại, bọn họ không sợ bang phái trả thù?"
Đường Cảnh Lâm muôn phần bội phục sự gan dạ của đôi nam nữ này, Lý Đại Long không phải hạng côn đồ xoàng xĩnh.
Đường Trường Xuyên cười quái lạ, nói số của bảng số xe: "Có người ở hiện trường thấy chiếc xe gắn máy này, bạn của con đã tới tìm con."
Đường Cảnh Lâm nhíu mày: "Bảng số xe này nghe quen quá."
Đường Trường Xuyên cười khổ, nhắc nhở: "Trường Phong vừa mua xe gắn máy hơn nửa năm."
Sắc mặt Đường Cảnh Lâm đổi hẳn, vỗ xuống bàn một cái, mắng: "Chắc chắn là Trường Phong đã đưa xe gắn máy cho đám bạn lông bông, thằng oắt con đó luôn luôn làm mấy chuyện không đàng hoàng này. Con phải giải thích kĩ càng với bạn con, vụ án này khẳng định không liên quan Trường Phong, nó không có cái gan chó kia!"
"Cha, không phải Trường Phong, là Niệm Niệm và Thẩm Kiêu!"
Đường Trường Xuyên thở dài, em trai ngốc nào có bản lĩnh đó, là cô em gái gan to bằng trời của nhà anh ấy!
May mắn vụ án này không có xảy ra án mạng, Lý Đại Long cũng tỏ ý không truy cứu, đương nhiên cục cảnh sát sẽ không quản. Bạn của anh ấy biết chiếc xe gắn máy kia là của Trường Phong nên mới tới tìm anh ấy, nhắc nhở một tiếng.
Đường Cảnh Lâm há to miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc ông ấy đã hiểu rõ, vì sao Hạng Hoa sẽ khách khí trả lại tiền như vậy, hóa ra là bị con gái hù dọa!
"Niệm Niệm từ khi nào học được bản lãnh lớn thế này?"
Đường Cảnh Lâm thực sự nghĩ mãi mà không rõ, ông ấy phó thác cho ông lão Đường Thanh Sơn, rõ ràng chỉ là một thợ săn cực bình thường, sao nuôi Niệm Niệm tới mức lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không thế? Chẳng lẽ ông lão Đường Thanh Sơn là nhân vật có máu mặt ẩn mình?
Đường Trường Xuyên nhún vai, anh ấy cũng không biết.
Hôm nay Đường Niệm Niệm không có đi ra ngoài, ở trong nhà xem ti vi với Thẩm Kiêu. Chuông điện thoại vang lên, là Đường Cảnh Lâm gọi qua, nói chuyện Hạng Hoa vườn Xuân Hương mời khách.
"Đồng ý với anh ta, con với Thẩm Kiêu sẽ đến đúng giờ!"
Đường Niệm Niệm nghe thấy tên Hạng Hoa, bèn quả quyết đồng ý.
Hiện tại mặc dù thanh danh Hạng Hoa không nổi, nhưng mười năm tiếp theo, lại là một đại ca xưng bá một phương truyền hình và điện ảnh tại Hồng Kông, gần như chiếm cứ nửa giang sơn phim Hồng Kông.
"Được, cha sẽ trả lời anh ta."
Đường Cảnh Lâm do dự giây lát, không nhịn được hỏi: "Niệm Niệm, ông nội con, ông ấy không chỉ là thợ săn nhỉ?"
Thợ săn bình thường khẳng định không bồi dưỡng được cho Niệm Niệm nhiều bản lĩnh như vậy, nhất định có che giấu tung tích.
"Đúng vậy, ông nội của con rất lợi hại."
Đường Niệm Niệm trả lời không chút do dự, ông lão nhà cô là đại anh hùng giết bọn quỷ Nhật, sao lại là thợ săn bình thường?
"Khó trách, ban đầu khi cha mới vừa thấy ông lão, đã cảm thấy ông ấy có khí chất bất phàm, quả nhiên tôi không có phó thác lầm người."
Đường Cảnh Lâm thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên là đại ca ẩn mình. Ông ấy thật may mắn, tìm được một gia đình đáng tin như thế, con gái không chỉ được nuôi rất tốt, còn học được nhiều bản lĩnh như vậy.
"Niệm Niệm, chờ hai bên lưu thông, cả nhà chúng ta sẽ đi viếng mồ mả của ông lão, còn phải gặp gia đình của bà nội con, cảm ơn bọn họ!"
Đường Cảnh Lâm thật sự rất cảm kích người của nhà họ Đường, đáng tiếc bây giờ không thể trở về Đường Thôn.
"Không vội, cha gọi điện thoại cho Hạng Hoa đi!"
Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, sang năm hẳn là quan hệ hai bên sẽ dịu đi, chính sách cũng sẽ nới lỏng, một nhà Đường Cảnh Lâm có lẽ có thể trở về rồi.