"Ai phái bọn mày tới? Lý Đại Long tao đây đắc tội bọn mày chỗ nào?"
Người đàn ông bị thương ở lầu hai chắc hẳn chính là anh Long, lá gan rất nhỏ, trốn đi không dám lộ diện.
"Phái người bắt cóc anh hai tao, lá gan của mày rất lớn!"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng nói, chậm rãi tới gần cầu thang. Người ta không chịu ra, cô sẽ đi bắt.
Lý Đại Long đang trốn tránh mừng thầm, muốn đánh lén Đường Niệm Niệm, chỉ là súng của gã vừa mới giơ lên, cổ tay đã cảm thấy đau đớn, Thẩm Kiêu đánh đòn phủ đầu đã bắn trúng gã.
Đường Niệm Niệm cũng đã đến trước mặt gã, giẫm một cái vào vết thương nơi bả vai của gã, chỉ hơi nhấn nhẹ, Lý Đại Long đã đau đến kêu thảm thiết.
"Mày... Mày là ai? Tại sao lại muốn đập địa bàn của tao!”
Lý Đại Long không biết Đường Niệm Niệm, gã còn tưởng rằng là do phe đối thủ phái tới.
"Cô ấy, mày chắc chắn nhận ra, mày phái người bắt cóc cô ấy cũng thôi đi, nhưng lại cứ bắt cả anh hai tao, mày nói mày có đáng chết không!"
Đường Niệm Niệm gọi Đặng Mạt Lỵ lên lầu, Lý Đại Long đã thấy cô ấy, chỉ trong nháy mắt đã hiểu, biện hộ: "Tôi không có bảo người ta bắt cóc anh hai của tôi, tôi chỉ bảo thuộc hạ bắt cóc cô ta."
"Nhưng thuộc hạ của mày đã bắt trói anh hai tao, người của Đường Niệm Niệm, coi như làm sai thì cũng chỉ có tao mới được giáo huấn, ai dám ra tay với bọn họ, tao sẽ chặt đứt tay kẻ đó!”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng nói hết câu, giơ tay chém xuống, Lý Đại Long kêu thảm thiết.
Cổ tay phải bị thương của gã đã bị cắt lìa, cổ tay đứt lìa đang chảy máu ồ ạt.
Sắc mặt Đặng Mạt Lỵ trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, trong lòng xuất hiện cơn buồn nôn, cô ấy rất muốn nhắm mắt lại, không muốn nhìn hình ảnh máu tanh buồn nôn nữa. Nhưng cô ấy không có nhắm mắt, nếu như ngay cả những hình này này cũng không chịu được, cô ấy không có tư cách đấu với nhị phu nhân.
"Trần Thu Lan bảo mày giết tao, mày cam tâm làm chó của bà ta vậy, không sợ ông nội tao biết?" Đặng Mạt Lỵ nghiêm nghị chất vấn.
Nhị phu nhân tên Trần Thu Lan, Đặng Trường Quang kết bái thành anh em với người đứng đầu, nhưng người đàn bà này lại âm thầm cấu kết với Lý Đại Long, hiển nhiên bà ta đã sớm có lòng riêng, nâng đỡ người mình, thuận tiện cho việc tranh gia sản trong tương lai.
Lý Đại Long chịu đựng đau đớn kịch liệt mà cười khẩy, giễu cợt nói: "Đặng Trường Quang biết thì sao, mày cho rằng ông ấy thật sự coi trọng mày? Coi như ông ấy thật sự biết là nhị phu nhân gi ết chết mày thì ông ấy cũng sẽ không làm cái gì nhị phu nhân đâu, muốn đánh cược thử không!"
Đặng Mạt Lỵ cắn chặt răng, cô ấy không cần cược, bởi vì lời Lý Đại Long nói đều là thật.
Nhị phu nhân đã ở bên Đặng Trường Quang mấy chục năm, còn có trai gái bên cạnh, cơ sở tình cảm vững chắc hơn một đứa cháu gái trở về ngang hông như cô ấy rất nhiều, hiện tại cô ấy vẫn không thể mang đến bao nhiêu giá trị, Đặng Trường Quang cũng sẽ không vì cô ấy mà chấm dứt với nhị phu nhân. Trừ phi cô ấy có thể có thể mang đến ích lợi thật lớn cho nhà họ Đặng mới có thể khiến cho Đặng Trường Quang ra mặt vì cô ấy.
"Ân oán của mấy người tôi mặc kệ, người của mày động vào anh hai của tao, việc này không thể tính như vậy!"
Đường Niệm Niệm chậm rãi nói, Thẩm Kiêu bên cạnh chậm rãi hạ cái ba lô lớn xuống, sau đó từ từ lấy ra một cây súng AK từ trong túi.
Sắc mặt Lý Đại Long trắng bệch, cầu xin tha thứ: "Là tao có mắt không biết Thái Sơn, tao sai rồi, về sau anh em của tao tuyệt đối sẽ không quấy rầy người trong nhà của mày, tao cam đoan!"
"Chuyện sau này sau này hãy nói, tính sổ hôm nay trước!"
Đường Niệm Niệm khẽ cười, tiếp nhận AK từ trong tay Thẩm Kiêu, tay nâng lên, bắn một băng đạn xuống dưới lầu, đèn treo thủy tinh hoa lệ bị bắn thành mảnh vụn, đại sảnh hộp đêm xa hoa cũng trở thành phế tích.
Môi Lý Đại Long đã bị mất huyết sắc, sở dĩ gã có thể từ một côn đồ nhỏ trở thành người đứng thứ hai bang phái, toàn bộ là nhờ đánh nhau hung hãn liều lĩnh, nhưng đối mặt với Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu, gã đã khiếp đảm, ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có.
Một nam một nữ này tựa như là Hắc Bạch Song Sát bước ra từ trong điện Diêm Vương, gã không chút hoài nghi, nếu như gã dám phản kháng, đạn bên trong súng AK sẽ bắn hết vào thân thể của gã.
Gã vẫn chưa muốn chết!
Đường Niệm Niệm đã nã đạn biến lầu một lầu hai thành phế tích, hộp đêm này chí ít mất một tháng không thể mở cửa, tổn thất cũng không nhỏ.
Bọn côn đồ nằm trên mặt đất ở lầu một đã dọa sợ đến run lẩy bẩy, mẩu thủy tinh do đạn bắn rơi tung tóe trên người bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không dám kêu đau, sợ rằng chỉ mới hé miệng, đạn sẽ bắn về phía bọn chúng.
Bọn chúng làm côn đồ nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy một đai ca lòng hung ác ra tay tàn độc như thế, ngay cả anh Long cũng không dám hó hé, đám tay chân như bọn họ sẽ không cậy mạnh.
Đường Niệm Niệm đã trút giận xong, ném AK cho Thẩm Kiêu, nói với Lý Đại Long đã tái xám mặt dưới mặt đất: "Lần sau còn dám không có mắt, sẽ lấy mạng chó của mày!"
"Không dám, không dám có lần sau!"
Lý Đại Long cam đoan liên tục, có đánh chết gã cũng không dám động vào xui xẻo.
"Đi!"
Đường Niệm Niệm dứt lời, Thẩm Kiêu lại đeo ba lô lên, ba người xuống lầu.
Bọn côn đồ dưới đất nhìn thấy bọn họ, tất cả đều vùi đầu xuống, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Đường Niệm Niệm không buồn ngó tới bọn chúng, cô cũng không phải sát nhân cuồng máu, đập địa bàn Lý Đại Long là đủ rồi, hơn nữa gây tử vong nhiều người như vậy, ắt sẽ kéo theo cảnh sát, quá phiền phức.
Đi đến cửa chính, Đường Niệm Niệm dừng lại, quay người nhìn đèn bảng hiệu của hộp đêm, trông rất hoa lệ, có lẽ buổi tối sẽ rất sáng.
"Em trái anh phải?"
Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nói.
"Được!"
Thẩm Kiêu cười gật đầu.
Hai người đồng thời nổ súng, bắn liên tiếp mấy phát vào đèn bảng hiệu, đèn bảng hiệu lung lay mấy lần, đổ xuống.