Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 552




Ngày hôm sau, Beauvoir tìm đến Đường Niệm Niệm, ấm ức nói chuyện tối ngày hôm qua.

"Tôi còn tưởng rằng anh ấy khác với những người đàn ông khác, nhưng tất cả đều là làm bộ, lừa đảo, đồ lừa gạt!"

Beauvoir buồn bã khóc, ai chia buồn cho mối tình đầu của cô ấy.

"Uống nước đá!"

Đường Niệm Niệm đưa qua một ly nước đá, để cô ấy bình tĩnh chút, không an ủi tiếng nào.

Chút chuyện này còn nghĩ mãi mà không rõ, đã nói rõ đầu óc không quá nhạy bén, ngu xuẩn là kẻ không đáng để cô lãng phí thời gian và sức lực, về sau không cần phải kết giao bạn bè.

Beauvoir uống ừng ực cạn một ly nước đá, chùi nước mắt, cầm một miếng bánh bích quy ăn rộp rộp, vừa ăn vừa nói: "Ngon quá, Niệm Niệm cô thật hạnh phúc, hai nhà đều có đồ ăn ngon."

"Ăn thì đừng nói chuyện!"

Đường Niệm Niệm ghét bỏ cực kỳ, mở miệng nói là vụn bánh bích quy đã phun ra ngoài.

Điện thoại vang lên, người hầu nghe điện thoại.

"Cô chủ, tìm cô.”

Đường Niệm Niệm nhận điện thoại, âm thanh đầu tiên là tiếng kèn, hiển nhiên đối phương đang trên đường lớn.

"Lãnh đạo đã đồng ý đề nghị của cô, cô bảo Bào Liên Sinh đến cơ quan hành chính, thủ tục trở về cơ quan sẽ làm chu toàn."

"Vâng!"

Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, mọi thứ đều trong kế hoạch của cô.

"Về nhà cô đi!"

Đường Niệm Niệm nhét bánh ngọt vào tay Beauvoir, bảo cô ấy mang về nhà ăn.

"Niệm Niệm, cô đi đâu?"

Trong miệng Beauvoir còn đang ăn bánh bích quy, ôm dĩa bánh ngọt đuổi theo, đuổi tới cổng lại trở về, đổ bánh ngọt còn lại vào trong túi, hai chiếc túi đều đầy ắp rồi mới đuổi theo tiếp.

"Lên xe!"

Đường Niệm Niệm khởi động xe, đưa Beauvoir về nhà trước rồi đi tìm Bào Liên Sinh.

Mây hôm nay Thẩm Kiêu vẫn đang bận rộn, hai mươi chiếc máy công cụ đã đặt ở nhà kho rồi, có mấy cái linh kiện nhỏ cần cải tiến, cũng không phức tạp, Thẩm Kiêu làm được. Mấy hôm nay anh đang bận bịu việc này.

Chú của Beauvoir có biệt thự bên bờ biển, hơn nữa toàn bộ bãi biển đều là của ông ta, người ngoài không thể tiến vào.

"Chào cô Đường!"

Chú của Beauvoir đang mở tiệc bikini, đang chơi đùa với mấy người đẹp nóng bỏng trên bãi biển, trong đó còn có cậu của Emir, bên người hai người đàn ông có mười mấy người đẹp bikini vây quanh, thật sự là cuộc sống thần tiên đầy ảo mộng, khó trách hai người không chịu kết hôn.

Hai người vẫy tay nhiệt tình chào hỏi với Đường Niệm Niệm, còn mời cô cùng chơi đùa.

Đường Niệm Niệm từ chối, ánh mắt của mười người đẹp bikini như sắp giế t chết cô.

Ra khỏi nhà Beauvoir, Đường Niệm Niệm đi tìm Bào Liên Sinh.

Những năm nay Bào Liên Sinh rất ít khi đến công ty, gần như là chỉ ở nhà, cũng rất ít khi ra ngoài du lịch, đại phú hào sống một cuộc sống ẩn cư không bước ra khỏi cửa.

Nhận được thông báo của người hầu, Bào Liên Sinh hào hứng bước ra, vừa thấy mặt là hỏi: "Cô Đường, có thể về nhà hay không?"

Gần đây tinh thần của mẹ ông ta càng ngày càng tốt, ăn cơm đi ngủ đều trở lạibình thường, hơn nữa trong lòng mẹ chỉ toàn là nỗi mong mỏi về cố hương, một ngày phải hỏi mấy lần, mỗi ngày Bào Liên Sinh đều ngóng trông câu trả lời của Đường Niệm Niệm.

"Đúng vậy, tôi đã nói với lãnh đạo, ông chủ Bảo lòng mang quốc gia, vận chuyển máy công cụ miễn phí, lãnh đạo cảm động vô cùng, tán dương ông chủ Bảo lòng có tổ quốc, có phong phạm của một đấng anh tài của tổ quốc, không hổ là tấm gương cho thương nhân Hồng Kông, lãnh đạo còn nói..."

Đường Niệm Niệm nuốt nước miếng, cô có chút nghèo từ ngữ, mẹ nó nịnh nọt thật khó làm.

"Lãnh đạo của cô còn nói gì nữa không?"

Bào Liên Sinh truy hỏi, sao có thể chỉ nói một nửa rồi không nói, quá thất đức, ông ta còn chưa nghe đã ghiền nữa mà.

"Cho tôi ly nước, tôi chạy không ngừng nghỉ qua đây, ngay cả nước trắng còn chưa uống."

Đường Niệm Niệm còn chưa nghĩ ra lời nịnh nọt, cô muôn phần bội phục nịnh thần cổ đại, nịnh nọt cũng là việc cần kỹ thuật, không phải chuyện người bình thường làm được.

"Dâng trà cho cô Đường, cả đám chẳng ai có mắt nhìn, dùng tiền thỉnh chúng bây đến hưởng phúc?"

Bào Liên Sinh răn dạy người hầu, ông ta không nghĩ tới pha trà, những người hầu này cũng không biết chủ động, cả đám đều là mọt gạo ăn không ngồi rồi.

"Bánh trái, hoa quả, mang hết ra đây, bọn bây là bàn tính hạt châu? Tất cả phải đợi chủ nhân là tôi chỉ huy, tôi mời mấy người làm chủ nhân à?”

Người hầu đã pha trà xong, nhưng không có động tĩnh, Bào Liên Sinh gọi tất cả người hầu tới dạy dỗ một trận.

"Ông chủ, không phải ngài nói khách tới thì phải nghe ngài chỉ huy sao?" Người hầu A nói.

"Ông chủ, ngài cười ha ha bảo hôm nay thời tiết thật đẹp, không cần pha trà." Người hầu B nói.

"Ông chủ, ngài nói “mời ngồi” thì pha trà năm ngoái." Người hầu C nói.

"Ông chủ, ngài nói “mau mời ngồi” thì pha trà Minh Tiền của năm nay." Người hầu D nói.

"Ông chủ, ngài nói “lâu không gặp”, chúng tôi phải lảm nhảm, phòng bếp mới chuẩn bị cơm, còn phải để ý một chút." Người hầu E nói.

Đường Niệm Niệm cúi đầu uống trà, khóe miệng nhịn mỏi nhừ.

"Mấy người ai ai cũng muốn tạo phản rồi? Lùi xuống hết cho tôi, lấy bánh trái lên!”

Mặt mo của Bào Liên Sinh không nhịn được, những quy củ này đúng là ông ta đặt, nhưng người hầu không thể mở to mắt ra chút à, chẳng lẽ nhìn không ra cô Đường là khách quý của ông ta?

Kẻ nào kẻ nấy vụng về như vợ thằng Đậu, hừ, lì xì cuối năm trừ một nửa!

Đám người hầu bĩu môi cùng lúc, đi chuẩn bị bánh trái, dù sao bất kể là làm tốt hay là không, ông chủ đều muốn trừ tiền lì xì, không quan trọng!