Đường Niệm Niệm xạm mặt lại, tùy tiện rút mấy tờ giấy đưa qua, chờ Bào Liên Sinh khóc được một lúc rồi mới nói: "Tôi có thể nghĩ biện pháp để bà cụ về quê nhà ăn đồ ăn quê nhà, nhưng ông chủ Bào phải giúp tôi một chuyện."
"Cô thật sự có thể làm được?"
Đôi mắt Bào Liên Sinh lóe sáng giống kim cương, không để ý tới việc khóc nữa, nhìn chằm chằm vào cô.
"Đúng, tôi là người của quốc gia, chút quyền lực ấy vẫn phải có."
Đường Niệm Niệm dõng dạc bảo đảm, dù sao trước tiên phải lấy được thuyền tới tay, nếu thực sự không được thì bỏ Bảo lão phu nhân vào không gian rồi mang về, sau đó lại mang đến Ninh Ba ăn một bát chè trôi nước bột nếp nghiền, sau đó sẽ mang về Hồng Kông.
"Cô Đường cần tôi làm cái gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Bào Liên Sinh rất thoải mái đồng ý.
"Đối với ông chủ Bào là một việc rất nhỏ, tôi có một tốp máy tiện, muốn chở về thành phố Thượng Hải, cần mượn thuyền vận hàng của ông."
Đường Niệm Niệm nói rất hời hợt, thật ra cũng không đơn giản, hiện tại Hồng Kông là nước Anh quản lý, vận chuyển vật tư đến đất liền được quản lý rất nghiêm, máy tiện này thuộc hàng cấm vận.
Nhưng khẳng định là Bào Liên Sinh có biện pháp.
Lúc đầu ông ta là thương gia dựa vào buôn lậu, vận chuyển mấy chiếc máy tiện mà thôi, cũng không khó.
"Chỉ chuyện nhỏ này?" Bào Liên Sinh cảm thấy sự việc quá đơn giản.
Đưa mẹ ông ta về nhà khó hơn nhiều, với sự logic của ông ta, vụ buôn bán này là lỗ vốn, chắc chắn cô Đường này còn có ý đồ khác.
"Việc này với ông chủ Bào là chuyện nhỏ, nhưng với người khác thì khó như lên trời, ngược lại, đưa bà cụ về quê đối với ông chủ Bào có hơi khó, nhưng với tôi là chuyện nhỏ, phạm vi năng lực chúng ta khác nhau."
Đường Niệm Niệm chỉ hơi nịnh nọt, Bào Liên Sinh đã vô cùng hưởng thụ. Nụ cười trên mặt đã hiền lành hơn hẳn, nhìn Đường Niệm Niệm tựa như nhìn con cháu nhà mình.
"Vậy cũng đúng, bàn về thuyền vận ở Hồng Kông tôi xưng thứ hai, không ai dám làm thứ nhất, thời gian giao hàng máy tiện cô nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp.”
Bào Liên Sinh muốn mau chóng chuyển đi, thế này mẹ già của ông ta sẽ có thể nhanh chóng về quê rồi, ông ta sợ sức khỏe của mẹ không kéo dài được quá lâu.
"Không vội, tôi đâm một châm cho Bảo lão phu nhân trước, tinh thần của bà ấy có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Đường Niệm Niệm dõi mắ nhìn Bảo lão phu nhân một cái, cô phải xem tình trạng sức khỏe của bà cụ này.
Bào Liên Sinh vui vẻ đồng ý, dẫn cô đi gặp mẹ.
Bảo lão phu nhân đang nghỉ ngơi ở phòng khách quý, nhìn thấy con trai, trên khuôn mặt gầy gò của bà cụ nở nụ cười, còn duỗi ra bàn tay gầy guộc, muốn xoa đầu của con trai.
Mặc dù tuổi của Bào Liên Sinh đã lớn, nhưng trong mắt bà cụ vẫn là con nít.
"Mẹ, cô gái này là thần y, cô ấy có thể trị hết bệnh cho mẹ, còn có thể dẫn mẹ về quê ăn chè trôi nước bột nếp nghiền."
Phương ngữ Bào Liên Sinh dùng để nói với mẹ là tiếng Ninh Ba, bà cụ không biết nói tiếng Hồng Kông, cũng không biết tiếng phổ thông, chỉ biết nói tiếng Ninh Ba.
"Về nhà?"
Con mắt đục ngầu của Bảo lão phu nhân lập tức sáng lên, bà cụ có nằm mơ cũng mong muốn về nhà, ăn vài miếng bánh gạo sốt tương Ninh Ba, chè trôi nước bột nếp nghiền, cua sốt Ninh Ba, bên Hồng Kông làm dù sao cũng thua hơn chút về hương vị.
Thế nhưng, bà cụ thật sự có thể trở về sao?
cua sốt Ninh Ba.
Bánh gạo sốt tương Ninh Ba.
Giọng của bà cụ rất khàn, nhấn nhá từng chữ không rõ, bà cụ đã rất lâu không nói chuyện rồi, hôm nay đột nhiên mở miệng, khiến Bào Liên Sinh rất mừng vui, cũng thêm chút lòng tin với Đường Niệm Niệm.
Nói không chừng cô Đường này có thể trị hết bệnh cho mẹ của ông ta!
"Chính xác trăm phần trăm, mẹ, đến lúc đó chúng ta cùng trở về, nhưng mẹ phải nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc nhé!"
Bào Liên Sinh như đang dỗ trẻ con, giọng nói rất dịu dàng.
"Được, uống thuốc."
Bà cụ ngoan ngoãn gật đầu, chủ động yêu cầu uống thuốc.
"Bà uống ly nước trước."
Đường Niệm Niệm cầm ly trà trên bàn, nửa chén trà nhỏ vẫn đang ấm, cô kín đáo nhỏ vào nước linh tuyền, đưa cho bà cụ.
Đúng là bà cụ có hơi khát nước, ngoan ngoãn nhấp một hớp, phát hiện nước rất ngọt, sau khi uống xuống họng cũng rất dễ chịu, thế là lại uống thêm một ngụm lớn, uống cạn nửa ly trà nhỏ.
Sau khi uống xong, tinh thần Bảo lão phu nhân đã phấn chấn rõ rệt, nói chuyện cũng có sức hơn nhiều.
Đường Niệm Niệm bắt mạch cho bà cụ, đúng là sức sống rất yếu, thọ mạng đã đến, không thể cứu vãn. Nhưng dùng nước linh tuyền điều trị thì còn có thể trì hoãn hai đến ba tháng, nếu như tâm thái của bà cụ tốt, ý chí cầu sinh mạnh, nửa năm cũng có khả năng.
Cô đâm một châm vào huyệt vị An Thần, thật ra cô dốt đặc cán mai mấy vụ châm cứu này, chỉ biết mấy cái huyệt vị, một đâm mới đâm là lừa người.
Bảo lão phu nhân ngáp một cái, chưa đến một lát đã ngủ.
"Hầu hạ bà cụ cho chu toàn!"
Bào Liên Sinh dặn dò người hầu, rón rén đi ra, hiện tại ông ta đã hoàn toàn tin phục Đường Niệm Niệm.
"Ông chủ Bảo, đây là thuốc viên tôi điều chế, một ngày một viên, có thể kéo dài hai đến ba tháng, nhưng nếu như tâm thái của bà cụ tốt, ý chí cầu sinh mạnh, nửa năm cũng có khả năng."
Đường Niệm Niệm lấy ra một bình thuốc, giống với thuốc cho Triệu Phương Hoa, đều là dùng nước linh tuyền điều chế.
"Mẹ của tôi trở về quê tâm trạng sẽ tốt, việc này xin nhờ cô Đường rồi."
Bào Liên Sinh càng vui mừng, bác sĩ Hồng Kông nói mẹ nhiều lắm là chỉ còn một tháng nữa, hiện tại được thêm mấy tháng, ông cảm thấy vui vẻ.
"Yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi xử lý.”
Đường Niệm Niệm trịnh trọng cam đoan, một hồi cô sẽ gọi điện thoại về đất liền.