Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 537




Đặng Mạt Lỵ bỏ bốn trăm vạn vào ngân hàng, chào tạm biệt Đường Niệm Niệm. Lúc rời đi bước chân nhẹ bẫng, thậm chí còn nhảy mấy lần. Đây là lần đầu thấy sự hoạt bát của thiếu nữ trên người cô ấy, trước kia quá trưởng thành.

Đèn đỏ sáng lên, Đặng Mạt Lỵ đứng ven đường, xoay người, vẫy tay với Đường Niệm Niệm, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt nhỏ gầy của cô ấy, tươi đẹp nhưng mỹ lệ.

Đường Niệm Niệm cười, đi về hướng khác, còn lại hơn ba ngàn vạn, cô đều bỏ vào không gian, quay đầu bảo Mục Bảo Liên giới thiệu người môi giới đứng đầu, cô sẽ mua văn phòng và cửa hàng.

Cô tưởng là lần này sẽ tạm biệt rất lâu với Đặng Mạt Lỵ, sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thấy mặt, nhưng trên thực tế, cô đã đánh giá thấp năng lực của Đặng Trường Quang.

Nhân vật có thể đứng sừng sững không ngã tại Hồng Kông, còn nhúng tay vào cả ngoài sáng lẫn trong tối, quả nhiên không chỉ có chút tài năng, mới qua một ngày, Đặng Trường Quang đã tìm tới cửa.

Lúc ấy Đường Niệm Niệm đang xem nhà cùng Mục Anh Liên, người môi giới là giao tình cũ mà Mục Anh Liên hợp tác nhiều năm, những ngôi nhà được giới thiệu cũng không tệ.

"Nhà hai tầng này lấy luôn, còn có mấy cửa hàng này, cũng lấy."

Đường Niệm Niệm khí phách “chỉ điểm giang sơn”, lấy hết mấy chỗ người môi giới giới thiệu.

Mặc dù vào thập niên 90 Hồng Kông gặp phải bất động sản suy thoái, nhưng giá nhà vẫn luôn leo thang, năm mươi năm sau sẽ đạt tới mức giá trên trời, những bất động sản này mua lại chắc chắn sẽ có lời.

Người môi giới đứng đầu không hổ là kinh nghiệm dày dặn, chỉ kinh ngạc một hồi, rất nhanh lại tiến vào trạng thái làm việc, hỏi: "Cô Đường, cô chắc chắn lấy hết?”

Người đó còn nói tổng giá trị khi mua nhiều bất động sản như vậy, dù là xử lý cho vay, trả một lần thì cũng là con số trên trời.

"Lấy hết, lúc nào xử lý thủ tục?"

Đường Niệm Niệm rất quả quyết, trên tay cô có mấy trăm ngàn vạn, đều là trên trời rơi xuống, tiêu hết mới thoải mái.

"Hiện tại đã có thể xử lý, cô Đường trả một lần hay là vay?”

Môi giới kích động tới mức giọng nói run run, tiền hoa hồng của một đơn khổng lồ này cũng không ít, ông ấy có thể đi Châu Âu nghỉ phép rồi.

Tối hôm qua ông ấy mơ thấy cụ ông báo mộng cho ông ấy, nói ông cụ là ông đây đã nhờ vả quan hệ bên dưới, cho thần tài đưa hậu lễ, khẳng định sẽ phù hộ anh ấy tiền tài cuồn cuộn trên dương gian.

Quả thật ông cụ không lừa ông ấy!

Sau khi cầm phần trăm hoa hồng tới tay, ông ấy sẽ xây nhà mồ xa xỉ cho ông cụ!

"Trả một lần đi!"

Đường Niệm Niệm tính toán tiền trong tay, có thể trả hết một lần, thủ tục cho vay quá phiền phức, cô lười chịu giày vò.

"Tôi sẽ đi giải quyết ngay!”

Người môi giới càng vui vẻ hơn, ông ấy ước gì tất cả khách hàng đều trả một lần, giảm bớt không ít chuyện cho ông ấy.

Mục Anh Liên kéo con gái sang bên cạnh nói chuyện, khuyên nhủ: "Niệm Niệm, con mua một lần nhiều quá, mua nhà cũng phải mua một đọ ba, con đừng nóng vội như vậy."

"Hàng cũng tạm được.”

Đường Niệm Niệm cười cười, khu vực và ích lợi của bất động sản do môi giới giới thiệu cũng không tệ, cô là biết mới mua.

Cô chỉ lười, không phải ngu. Nhất định không tiêu tiền như rác.

Mục Anh Liên không khuyên nữa, con gái vui là được, hỏi: "Tiền mẹ mua cho con, tiền con con giữ lại tiêu đi.”

"Không cần, con có tiền."

Đường Niệm Niệm đưa tay vào miệng, huýt một cái vang dội, Thẩm Kiêu cầm theo hai bao tải to lớn tiến đến.

Xem nhà tới trưa, anh vẫn luôn cầm theo hai bao tải, âm thầm lặng lẽ đi theo, Mục Anh Liên còn bảo anh vứt bao tải đi, cầm theo mệt lắm, nhưng Thẩm Kiêu không có vứt.

"Phải trả tiền?"

Thẩm Kiêu hỏi, vẫn xách theo bao tải.

Có điều khí chất của anh lạnh lẽo cứng cỏi, coi như cầm theo bao tải, nhìn cũng biết không phải dễ trêu, người chung quanh còn vô thức tránh xa chút, không dám tới gần Thẩm Kiêu.

"Đợi chút nữa giao."

Đường Niệm Niệm bảo anh xách bao tải đến, mở bao để Mục Anh Liên nhìn.

Mục Anh Liên nghi ngờ nhìn sang, còn cười nói: "Trong bao của Tiểu Thẩm là gì đó, xách cả một đường, bảo vứt còn không nỡ vứt, con không chê… A…”

Lời phía sau bị nghẽn lại rồi, vẻ mặt Mục Anh Liên cũng cứng đờ.

Bà ấy nhìn chằm chằm tiền xanh xanh đỏ đỏ trong bao tải hồi lâu, cuối cùng đã xác định không phải hoa mắt, vừa buồn cười vừa tức giận. Chưa từng thấy ai khiêng hai bao tải tiền đi tản bộ lung tung.

"Hai đứa các con vừa sơ ý vừa chủ quan quá. Xách theo nhiều tiền thế này không an toàn, sao không bỏ vào ngân hàng?"

"Quá phiền phức, xách bớt việc."

Lời Đường Niệm Niệm nói đều là nói thật, Mục Anh Liên dở khóc dở cười, chưa thấy ai lười hơn con bé này, không biết giống ai nữa?

Bà ấy với chồng đều không lười!

Môi giới đã gọi điện thoại nói xong, muốn dẫn nhóm Đường Niệm Niệm đi làm thủ tục. Song, mấy người đàn ông vạm vỡ có hình xăm trên cánh tay đã đến đây. Họ mặc áo ba lỗ đen, trước ngực, sau lưng, cánh tay đều là hình xăm, bên trong miệng hoặc ngậm điếu thuốc, hoặc nhai cau, trông rất lưu manh.

Bọn họ vừa đến đây, người chung quanh đều lui ba mét, không dám trêu chọc.

"Cô chính là cô Đường?"

Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu nhai cau đến đây, cà lơ phất phơ hỏi.

"Anh hỏi cô Đường nào, người tên cô Đường ở Hồng Kông nhiều vậy mà."

Đường Niệm Niệm như đang trêu con chuột, cố ý đùa giỡn anh ta.

"Nói lời vô dụng làm gì, cần tìm là cô, ông chủ của chúng tôi tìm cô!"

Người đàn ông vạm vỡ phun bã cau đã nhai xong ra, màu giống máu, được nhả hết xuống đất.

Đường Niệm Niệm nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, cô hận nhất là người khác nhổ nước miếng trước mặt cô, còn là nước bọt buồn nôn như vậy.

Thật đáng chết!