Đường Niệm Niệm bảo tài xế taxi dừng xe ở phía trước, cô và Thẩm Kiêu cũng xuống xe, nhưng bọn họ không để Đường Trường Phong nhìn thấy, hai người tìm chỗ bí mật, bỏ tiền vào không gian.
Đường Trường Phong đi được mười mấy phút thì không chịu nổi. Hồng Kông tháng bảy vừa oi vừa nóng, mồ hôi trên người dính sát cơ thể, vô cùng khó chịu, anh ấy muốn uống nước, nếu có bình nước đá thì tốt rồi.
Anh ấy vô thức móc túi nhưng chỉ rút ra được không khí, sau đó mới nhớ tới tiền đã bị em gái lấy đi, ngay cả một đồng xu cũng không còn, Đường Trường Phong không khỏi cười khổ. Anh ấy đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu thảm thế này.
Đường Trường Phong cắn răng, nghĩ đến có thể học thành công công phu lợi hại, anh ấy lại có tinh thần, cắn răng kiên trì đi lên phía trước, nhưng cổ họng lại như sắp cháy rồi, cực kỳ khô khốc.
Chưa đến nửa tiếng, một chàng thiếu gia đẹp trai tỏa nắng đã trở thành dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại, nhếch nhác không chịu nổi. Đường Niệm Niệm thấy vậy thì liên tục lắc đầu, khó trách kiếp trước Đường Trường Phong sẽ tự sát, loại tính cách được nâng niu như trứng này hoàn toàn không chịu nổi một chút đả kích.
Kiếp trước Đường Kiến Thụ cũng chịu chèn ép của nhà họ Chu, thậm chí suýt chút táng gia bại sản, nhưng Đường Kiến Thụ lại cố vượt qua, cuối cùng trở thành một phú hào.
Bất kể là con trai hay con gái, từ nhỏ vẫn nên chịu chút khổ, nếu không sẽ không chịu đựng được cơn mưa gió phớt ngang nào.
Đường Niệm Niệm đi mua hai chai nước ngọt ướp lạnh. Chia mỗi người một chai với Thẩm Kiêu, thảnh thơi đứng dưới bóng cây uống, thưởng thức Đường Trường Phong chật vật trong dòng người.
"Thật ngốc!"
Đường Niệm Niệm lắc đầu, anh hai không chỉ ngốc, còn không hề có chút kinh nghiệm sống khi ở dưới đáy xã hội chút nào. Đã là giọng ca chính của ban nhạc rồi, tùy tiện tìm một chỗ mãi nghệ kiếm tiền, phí xe taxi nhất định có thể kiếm đủ.
Một bóng người nhỏ gầy hấp dẫn sự chú ý của cô, nhìn rất quen mắt.
Là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy chủ động chào hỏi với Đường Trường Phong, Đường Niệm Niệm nhận ra, là Đặng Mạt Lỵ, nhìn trạng thái cũng không tệ lắm.
Cô không có lộ diện, cô muốn biết mục đích của Đặng Mạt Lỵ.
Đặng Mạt Lỵ hàn huyên vài câu với Đường Trường Phong, lấy tiền từ trong túi ra, muốn nhét cho anh ấy.
Nhờ phúc của Đường Niệm Niệm, một ngàn đồng của cô ấy đã lời được sáu ngàn đồng, cô ấy đã kiếm được một số lớn. Nhà họ Đặng cũng ở lưng chừng núi, cô ấy không nỡ gọi xe taxi nên đi bộ về, kết quả bắt gặp Đường Trường Phong, trước đó cô ấy ở sàn boxing đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này ở chung với Thẩm Kiêu, quan hệ còn rất thân mật.
"Đường Niệm Niệm là ân nhân của tôi, tiền này anh lấy đi đón xe đi!"
Đặng Mạt Lỵ còn tưởng rằng Đường Trường Phong không có tiền đón xe, nên bèn muốn giúp anh ấy một chút.
"Cô biết em gái của tôi à, tiền này tôi không thể nhận, em gái bảo tôi tự nghĩ biện pháp về nhà, tôi cầm tiền của cô, em gái sẽ tức giận."
Đường Trường Phong không cần tiền, lau vệt mồ hôi, tiếp tục đi tới.
Đặng Mạt Lỵ cảm thấy kỳ lạ, cô ấy bèn hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả. Nghe xong, không khỏi hâm mộ Đường Trường Phong. Mặc dù là làm anh trai nhưng lại có một em gái lợi hại cỡ này quản giáo, thật hạnh phúc!
Hai người song song đi tới, gặp được ở góc rẽ phía trước có một ca sĩ lang thang đang vừa gảy đàn guitar vừa ca hát. Trước mặt đang đặt một cái chậu, bên trong có mấy tờ tiền mặt, còn có đồng xu, một đám người vây quanh đang nghe người ca sĩ lang thang ca hát.
Đường Trường Phong vừa nghe vừa ngâm nga theo, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc, còn say mê hơn ca sĩ đang ca hát chút. Đôi mắt Đặng Mạt Lỵ lóe lên, cô ấy có kế hoạch.
Chờ ca khúc kết thúc, cô chạy tới nói vài câu với ca sĩ lang thang, ca sĩ vui vẻ gật đầu, vẫy vẫy tay với Đường Trường Phong, ra hiệu anh ấy đến biểu diễn.
"Thất thần làm gì, nhanh lên!"
Đặng Mạt Lỵ thúc giục, Đường Trường Phong đang sững sờ ngây thơ đi tới. Đón nhận đàn ghita, đối mặt với một đám đông người xem, anh ấy lập tức tỉnh táo lại. Người xem ở đâu, nơi đó chính là sân khấu, anh ấy nhất định phải thể hiện buổi biểu diễn hoàn mỹ.
Đường Trường Phong hơi chật vật giống như đã biến thành người khác, cả người tản ra ánh sáng tự tin. Anh ấy điều chỉnh vài âm, cười cười với khán giả, bắt đầu hát.
Tiếng hát của anh ấy rất đặc biệt, tựa như là rượu đỏ nồng nàn, chỉ nghe thì có lẽ nghe không ra khác biệt, nhưng khi đặt chung một chỗ với âm thanh khác thì sẽ cảm thấy vẫn là giọng hát của Đường Trường Phong dễ nghe hơn, cũng chính là âm sắc trầm bổng và cảm xúc mà dân gian hay gọi. Không so nghệ thuật hát, không so kỹ xảo, chỉ so âm sắc đã có thể đứng ở thế bất bại.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, người phụ cận đều bị hấp dẫn tới, thân thể kìm lòng không đậu lúc lắc theo nhịp. Sau khi hát xong một bài, tất cả mọi người kích động vỗ tay, ném tiền vào trong chậu, hô hào: "Hát thêm một bài!"
Đường Trường Phong nhìn ca sĩ lang thang, trưng cầu ý kiến của ca sĩ, ca sĩ cười gật đầu, ra hiệu anh ấy tiếp tục hát.
Anh ấy hát liên tiếp ba bài, tiền trong chậu đã chất đầy, khán giả vẫn chưa thỏa mãn, có điều cổ họng Đường Trường Phong đã sắp bốc khói, từ chối hát tiếp.
Đặng Mạt Lỵ trò chuyện mấy phút với ca sĩ lang thang, đếm một nửa tiền trong chậu, có hơn sáu mươi đồng.
"Tôi muốn... Uống nước!"
Đường Trường Phong nhìn thấy tiền, mắt còn sáng hơn ăn cướp, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt anh ấy vượt qua trăm cay ngàn đắng kiếm được.
Đặng Mạt Lỵ thoải mái mua hai chai nước đá, một người một chai, Đường Trường Phong uống một hơi hết nửa bình, trong nháy mắt đã được nạp đầy máu.
"Tổng cộng sáu mươi ba đồng, mua nước tốn một đồng, còn lại sáu mươi hai đồng, việc làm ăn buổi tối là tôi ra mặt bàn bạc, rút hai phần tiền hoa hồng, mười hai đồng bốn, bốn bỏ làm năm, tính mười ba."
Đặng Mạt Lỵ tính sổ nhanh chóng, miệng nhỏ cứ nói dông dài, tính tới mức Đường Trường Phong cảm thấy đau đầu, anh ấy hết chịu nổi, nói: "Cô đưa tôi tiền xe là được, còn lại đều là của cô."
Tiền tiêu vặt một tháng của anh ấy đã là một ngàn đồng, anh ấy chướng mắt chút tiền lẻ này.