Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 527




Sau đó là Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên, mỗi người cho một chồng tiền, độ dày đều rất kinh người.

Vẻ mặt Đường Trường Phong có chút xấu hổ, anh ấy mò mẫn ở trên người hồi lâu mới móc ra được mấy tờ tiền, cộng lại chỉ chừng trăm đồng, ngượng ngùng kín đáo đưa cho em gái.

"Em gái, em dùng trước đi, về sau anh cho em thêm!"

Giọng của Đường Trường Phong nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, vừa thẹn vừa ngượng. Khó khăn lắm em gái mới về nhà, nhưng anh ấy không lấy ra được mấy đồng, anh ấy còn mặt mũi nào làm anh trai chứ?

"Đủ rồi."

Đường Niệm Niệm nhét tiền vào túi, túi đã căng phồng, nhiều tiền như vậy áng chừng cô có thể mua lại một cửa tiệm.

Cô nhìn anh hai ngốc đang xấu hổ bất an, không nói gì, sau này sẽ hỏi lại.

Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên phải đến công ty, Mục Anh Liên trở về thực hành giấc ngủ đẹp, Đường Trường Phong cũng phải đi ra ngoài.

"Anh hai, anh đi đâu, em chở anh!"

Đường Niệm Niệm gọi Đường Trường Phong lại, Đường Cảnh Lâm biết cô thích lái xe, bèn chia một chiếc xe trong nhà cho cô, về phần giấy phép lái xe thì dễ, có tiền là có thể giải quyết.

Đường Trường Phong còn tưởng rằng em gái lưu luyến anh ấy, rất vui vẻ bước lên xe, sau khi chạy đến sườn núi, Đường Niệm Niệm chợt hỏi: "Anh hai tiền đâu rồi?"

Giọng của cô tựa như là gió lạnh thổi ra từ trong hang động, nó u ám lạnh lẽo, khiến Đường Trường Phong thấy cóng đến run lên mấy lần, đôi mắt chột dạ lấp lóe.

"Tiền gì... Tiền gì cơ?"

Đường Trường Phong giả ngu.

"Năm trước, không phải anh nói muốn đem một hơn một vạn đồng gửi ngân hàng cho em sao? Không muốn gửi nữa rồi à?" Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi.

Anh hai ngốc của cô ngay cả gạt người khác cũng không giỏi, trên mặt viết rõ ràng ba chữ “mất tiền rồi”.

Hơn một vạn đồng đối với nhà họ Đường mà nói không tính là cái gì, cô cũng không để vào mắt, nhưng tiền này cũng không thể không cánh mà bay được, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

"Anh... Anh tiêu hết rồi, Niệm Niệm, về sau tiền tiêu vặt của anh đều để dành lại, đưa cho em toàn bộ nhé!"

Ánh mắt Đường Trường Phong càng ngày càng lộ vẻ chột dạ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, chính anh ấy cũng không biết, chỉ cần vừa nói dối là anh ấy sẽ nói lắp, từ năm trước Đường Niệm Niệm đã phát hiện ra rồi.

"Tiêu cho đàn ông hay là tiêu cho phụ nữ rồi?" Đường Niệm Niệm hỏi một câu khiến tim nhỏ máu.

Hơn một vạn đồng không phải con số nhỏ, không thể nào lập tức tiêu hết luôn được.

Trên mặt Đường Trường Phong chảy đầy mồ hôi lạnh, anh ấy đột nhiên phát hiện, đối mặt với em gái nhỏ này so ra còn khó khăn hơn đối mặt với cha mẹ và anh trai, áp lực thật là lớn.

"Là bạn bè của anh, A Vỹ, cha của cậu ấy ở công trường làm việc ngã bị thương rồi, ông chủ của công trường không chịu bồi thường tiền, anh đưa tiền cho A Vỹ để trả tiền thuốc men rồi."

Đường Trường Phong nói thật, A Vỹ là bạn thân nhất của anh ấy, anh ấy nhất định phải giúp đỡ.

"Bạn của anh không báo cảnh sát à?"

"Đã báo rồi, cảnh sát nói cha của A Vỹ không ký hợp đồng lao động, là nhân viên tạm thời nên không nằm trong phạm vi bồi thường, nhưng rõ ràng là ông chủ của công trường không chịu ký hợp đồng." Đường Trường Phong tức giận nói.

Đường Niệm Niệm nhíu mày, mấy loại chuyện như thế này ở trong đại lục cũng rất thường gặp, rất nhiều ông chủ muốn khất tiền của lao động nhập cư, toàn dùng phương thức thâm độc này.

"Anh và cái người tên A Vỹ này có quan hệ tốt lắm à?"

"Bọn anh là anh em tốt, có một lần anh và bạn bè đi hát karaoke, gặp phải một đám lưu manh gây sự, những người khác đều chạy mất, chỉ có A Vỹ ở lại giúp anh, cầm bình rượu lên đánh nhau với đối phương, mở ra một con đường máu những tên lưu manh đó mới chịu dừng lại."

Đường Trường Phong còn nói anh ấy coi A Vỹ là anh em tốt cả đời, đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi.

Đường Niệm Niệm hơi nhướng mày, cô đã hơi hiểu ra rồi, cũng giống như cô và Beauvoir ở thời mạt thế có tình chiến hữu kề vai chiến đấu nhỉ?

"Tiền thuốc men có đủ không?"

Đường Trường Phong uể oải lắc đầu, "Cha của A Vỹ ngã bị thương ở thắt lưng, bác sĩ nói là phải làm phẫu thuật rất nhiều lần, hiện tại chỉ đủ tiền cho lần phẫu thuật đầu tiên, tiền cho những lần sau vẫn chưa đủ."

Anh ấy cũng định hỏi vay tiền của cha mẹ rồi, nhưng A Vỹ không đồng ý, còn nói nếu như anh tiếp tục hỏi vay cha tiền, A Vỹ sẽ tuyệt giao với anh ấy.

"Còn thiếu bao nhiêu nữa?"

Đường Niệm Niệm hỏi.

A Vỹ đã cứu anh hai ngốc, cô giúp đỡ lúc khẩn cấp cũng không phải không được.

"Tổng cộng phí phẫu thuật, phí phục hồi, phí điều dưỡng, ít nhất cũng phải hai mươi vạn." Đường Trường Phong thở dài, hiện tại anh ấy rất hối hận vì trước kia đã tiêu tiền như nước, nếu không, chắc chắn đã có thể góp nhiều tiền hơn một chút.

Đường Niệm Niệm cảm thấy hơi bất ngờ, cô còn tưởng phải cần gần trăm vạn cơ, hai mươi vạn cũng không phải nhiều, hiện tại cô có thể lấy ra ngay.

Chẳng qua, cô muốn gặp cái người tên A Vỹ này một chút, kiểm tra xem có sự thật như lời anh hai ngốc nói hay không.

Trước tiên cô cứ đưa Đường Trường Phong tới trường học đã, xe dừng lại ở cổng trường, Đường Trường Phong mới vừa xuống xe đã bị người ta gọi lại.

"Cuối cùng cũng tìm được anh rồi, tên ngốc A Vỹ này ngay cả tính mạng cũng không cần, lại đi đánh quyền anh bất hợp pháp rồi!"

Một chàng trai chạy tới nói tiếng Quảng, nhưng Đường Niệm Niệm có thể nghe hiểu.

Chàng trai này là bạn chung của Đường Trường Phong và A Vỹ, Đường Trường Phong đã mấy ngày không gặp được A Vỹ nên nhờ chàng trai này đi hỏi thăm tin tức của A Vỹ.