Chị đại Đặng Mạt Lỵ trong truyền thuyết kia, chính là cháu gái của Đặng Trường Quang, nhà họ Đặng trước giải phóng mở nhà máy sợi bông tại Thành phố Thượng Hải, còn làm bất động sản và ngân hàng, kiếm được không ít tiền, hơn nữa Đặng Trường Quang trước khi giải phóng đã dời nhà dời người đến Hồng Kông, bán sạch tất cả gia sản. Sau khi đến Hồng Kông, Đặng Trường Quang đầu tư sòng bạc và hộp đêm, còn quen biết vài thủ lĩnh bang phái, sau đó mở công ty truyền hình điện ảnh, việc làm ăn phát đạt hơn khi ở thành phố Thượng Hải. Có điều Đặng Trường Quang có ba người vợ, con cháu đông chật cả đại sảnh, cha của Đặng Mạt Lỵ tầm thường vô năng, không có địa vị trong gia tộc, Đặng Mạt Lỵ là một cháu gái lớn lên ở trong nội địa, hoàn toàn không có tình cảm với Đặng Trường Quang, địa vị sau khi đến nhà họ Đặng rất ngượng nghịu, ngay cả người hầu cũng xem thường cô ấy.
Đường Niệm Niệm có đọc phần tự truyện của Đặng Mạt Lỵ, cộng thêm trải nghiệm vượt biển của cô ấy cực kỳ thảm khốc, em trai cô ấy yêu nhất chết trên đường.
Cái này cũng tạo thành bản tính làm việc không từ thủ đoạn, tuy hung ác với người khác, nhưng với mình còn ác hơn của Đặng Mạt Lỵ. Vì đoạt tài sản của nhà họ Đặng, cô ấy còn gả cho ông trùm bang phái, cuối cùng lên chức thành công, trở thành người chưởng quản nhà họ Đặng.
Đường Niệm Niệm đánh giá Đặng Mạt Lỵ quần áo tả tơi, chật vật không chịu nổi trước mắt, cho dù là ai cũng sẽ không ngờ ngày sau cô gái này sẽ trở thành một nhân vật có máu mặt dậm chân một cái là đất Hồng Kông sẽ rung lắc một lần.
"Gặp chính là hữu duyên, chúng ta còn là nửa đồng hương, số tiền này cho cô mượn."
Đường Niệm Niệm móc ra một nắm tiền, kín đáo đưa cho Đặng Mạt Lỵ, còn lấy ra chút bánh bích quy và nước, nhìn cái hai chị em trai này đã đói tới mức xanh xao vàng vọt, có lẽ chưa ăn bữa cơm no.
"Tôi không thể nhận, hiện tại tôi không trả nổi."
Đặng Mạt Lỵ từ chối, trong bụng Đặng Hoa bên cạnh kêu lên ọt ọt, cậu ấy lập tức đỏ mặt, cúi đầu.
"Sau này trả, tôi tên Đường Niệm Niệm."
Đường Niệm Niệm cưỡng ép nhét vào, dắt Thẩm Kiêu rời đi.
Kết một thiện duyên, ngày sau chờ Đặng Mạt Lỵ làm người chưởng quản nhà họ Đặng, báo đáp nhất định sẽ nhiều hơn.
"Chị Đường, tôi nhất định sẽ trả chị!"
Giọng của Đặng Mạt Lỵ vang lên ở phía sau, Đường Niệm Niệm không có quay người, phất phất tay, nhanh chóng đi xa.
Nơi Mã Tam cập bến là một làng chài nhỏ, cách thành phố còn rất xa, lúc bọn họ đi đến đường lớn thì trời còn chưa sáng, thế là lựa chọn về không gian nghỉ ngơi trước, tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc đến giữa trưa.
Hồng Kông không hổ là thủ đô thời thượng, quần áo nam nữ trẻ tuổi trên đường đều rất thời thượng, trên đường ngựa xe như nước, người người nhốn nháo, đất liền vào những năm chín mươi còn chưa phồn hoa như thế.
Quần áo Đường Niệm Niệm mặc chính là áo sơ mi trắng, quần dài vải bố màu xám nhạt rộng rãi, vạt áo áo sơ mi nhét vào trong quần, đơn giản mà thời thượng, đi trong đám người cũng rất khiến người khác chú ý. Thẩm Kiêu cũng đổi thành quần áo thường ngày, áo sơ mi trắng thêm quần jean, hai người đi song song, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Đường Niệm Niệm gọi xe taxi, nói địa chỉ của nhà họ Đường, trước đó cô đã gọi điện thoại cho nhà họ Đường, Đường Cảnh Lâm và hai người anh trai đều không ở nhà, chỉ có Mục Anh Liên ở đây, bà ấy là người nghe điện thoại, kích động suýt chút ngất đi.
Nhà họ Đường ở lưng chừng núi, Mục Anh Liên sau khi cúp điện thoại thì bận tối mày tối mặt.
"A Liên, mau quét dọn sạch sẽ phòng của cô chủ đi, sau đó đến vườn hoa cắt mấy nhánh hoa hồng c ắm vào bình, phải tìm đóa hoa đẹp nhất nhé!”
"A Trân, đi làm mấy món ăn sáng, cần cả ngọt mặn!"
Mục Anh Liên ra lệnh một tiếng, đám người hầu nhà họ Đường đều bắt đầu bận bịu, nghênh đón cô chủ và cậu chủ trong truyền thuyết.
Người hầu làm việc tại nhà họ Đường đều biết, nhà họ Đường có một cô chủ thần bí, từ trước đến nay chưa từng lộ mặt. Có điều năm ngoái ông chủ và phu nhân đi vào đất liền làm ăn, sau khi trở về tất cả mọi người đều vui tươi hớn hở, còn sửa chữa phòng cho cô chủ. Trước kia là kiểu trang trí có màu chủ đạo là trắng nõn, hiện tại đổi thành gỗ thông gió đơn giản mà trang nhã, nói là cô chủ không thích trắng nõn.
Mục Anh Liên gọi điện thoại đến công ty, để cha con Đường Cảnh Lâm tan tầm về nhà sớm một chút, con trai út Đường Trường Phong không thấy người, đành phải tùy anh ấy.
Lúc cha con Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên nhận điện thoại, đang muốn chủ trì hội nghị thông lệ của công ty, thư ký báo bọn họ nhận điện thoại, sau khi điện thoại xong, Đường Cảnh Lâm nghiêm túc nói: "Con trai, hội nghị giao cho con!"
Nói xong, Đường Cảnh Lâm vội vã rời đi, càng chạy càng nhanh, cuối cùng cứ như sắp bay lên, người công ty nhìn ngây người, từ trước đến nay họ chưa từng thấy dáng vẻ mất điềm tĩnh của chủ tịch, hình như là quỷ nhập vào người.
Đường Trường Xuyên cắn chặt răng, thầm mắng cha gian trá, anh ấy cũng muốn về nhà thăm em gái mà!
Anh ấy gọi trợ lý tới, nghiêm túc nói: "Trợ lý Lý, hội nghị giao cho cậu chủ trì, ngày mai báo cáo kết quả hội nghị cho tôi!"
Nói xong, anh ấy không quan tâm trợ lý gặp kinh hãi quá độ, sải bước đi.
Để lại một đám người mắt trợn tròn.
Hôm nay chủ tịch và giám đốc đều uống lộn thuốc?
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu, cùng với cha con Đường Cảnh Lâm gần như đồng thời chạm mặt.
"Em gái!"
"Niệm niệm!"
Hai cha con mỗi người tự lái xe riêng trở về nhà, lúc sắp đến cửa nhà, Đường Trường Xuyên còn chạy đến trước, xuống xe trước một bước, nhiệt tình chạy về phía Đường Niệm Niệm, Đường Cảnh Lâm bị thụt lùi một bước tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.