Đường Niệm Niệm cảm thấy ấm áp trong lòng, không có từ chối nữa, nhận lì xì, nhìn về phía Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu sửng sốt giây lát, đã kịp phản ứng, móc ra một nắm tiền từ trên người, kín đáo đưa cho Cửu Cân.
"Anh rể cho, nhận đi, đừng để bà nội với mẹ em biết nhé."
Đường Niệm Niệm cười căn dặn, Thẩm Kiêu cho một nắm tiền, ít có năm sáu mươi, để bà cụ Đường và Từ Kim Phượng biết, khẳng định sẽ bào không còn lại gì.
Cô không hề lo lắng Cửu Cân sẽ dưỡng thành thói hư tật xấu vung tay quá trán, con bé này là đồ mê tiền, tiền mình tích lũy một đồng cũng không nỡ xài, tích lũy tất cả lại, thỉnh thoảng lấy ra đếm một lát, chẳng khác gì một người vắt chày ra nước, đồ mê này làm sao vung tay quá trán được?
"Ừm, em sẽ giấu đi!"
Miệng của Cửu Cân đã sắp cong đến mang tai, đồ mê tiền cẩn thận giấu vào túi, quay người chạy về giấu tiền. Sau khi chạy mấy bước, lại chạy về hỏi: "Chị hai, lúc nào chị về nhà?"
"Khi nào mâm xôi rừng chín sẽ quay về!”
Đường Niệm Niệm chăm chú nghĩ, hiện tại là tháng sáu, mâm xôi rừng có lẽ tháng tám sẽ chín, không chênh lệch nhiều lắm.
"Biết rồi!"
Cửu Cân có được đáp án chuẩn xác, vui vẻ chạy về nhà giấu tiền.
Đường Niệm Niệm cười, con bé chân ngắn này hình như đã lớn hơn một chút, đã chạy nhanh hơn.
Thẩm Kiêu khởi động xe, rất nhanh hai người đã rời khỏi Đường Thôn, chạy vội về phía tỉnh thành, trước tiên cần phải đi tìm đại biểu Liêu, tài chính mua máy công cụ nằm ở chỗ ông ấy.
Đại biểu Liêu đã chờ bọn họ từ lâu, khi nhìn thấy liền chúc mừng, còn cầm theo một bao lì xì lớn, Đường Niệm Niệm không hề khách sáo mà nhận.
"Kỹ sư Chương đã chờ đợi mọi người lâu rồi, nhưng hôm qua tạm thời nhận được thông bảo phải đến thành phố Thượng Hải họp."
Đại biểu Liêu vừa nói vừa mở rương an toàn, lấy ra một cặp vali cầm tay, sau khi mở ra, hào quang màu vàng chướng mắt b ắn ra, thật sự có thể lóe mù con mắt, trong rương là vàng thỏi được xếp chỉnh tề.
"Nếu như tài chính không đủ, hai người cứ gọi vào số điện thoại này, nói “cô muốn ăn chè trôi nước mài nước của quê nhà, muốn nhân bánh là hạt vừng đen, mỡ heo” đối phương sẽ giải quyết tài chính."
"Đủ rồi!"
Đường Niệm Niệm dùng giọng khẳng định, máy công cụ đang trong không gian của cô, bao nhiêu tiền là cô định đoạt.
"Đừng khẳng định như vậy, phương Tây kiểm soát chúng ta kiểm soát đều rất nghiêm, hiện tại những thiết bị tiên tiến này đều được bán rất đắt, còn lên giá ngay tại chỗ, chưa chắc đủ!" Đại biểu Liêu không có lạc quan như vậy.
"Bọn họ lên giá ngay tại chỗ, tôi sẽ cướp máy công cụ một cách ngang tàng!”
Đường Niệm Niệm nâng nắm đấm lên, đến Hồng Kông, thứ so kè chính là nấm đấm ai cứng, ai sợ ai chứ!
Đại biểu Liêu mấp máy môi, khuyên nhủ: "Cẩn thận là hơn!"
Về sau không cần khuyên nữa, dù sao vũ lực của Đường Niệm Niệm có giá trị, ông ấy đã thấy tận mắt. Lại thêm Thẩm Kiêu, hai người này coi như đến Hồng Kông làm đạo tặc uyên ương, đoán chừng cảnh sát cũng bó tay.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu không ngồi xe lửa, trực tiếp lái xe đến Bằng Thành, tìm tới Mã Tam mà Thẩm Kiêu quen biết, năm ngoái Đỗ Nhất Luân qua đây là do Mã Tam dẫn qua.
Mặc dù chào giá cao, nhưng tính an toàn rất cao.
Mã Tam đã ngoài ba mươi, đen gầy tháo vát, vẻ ngoài phổ thông, chính là dáng vẻ ngư dân bờ biển tầm thường nhất, ném vào trong đám người rất không đáng chú ý.
"Anh đi qua còn muốn tôi mang qua?"
Trong mắt Mã Tam ánh lên hoài nghi, anh ta quá rõ thực lực của Thẩm Kiêu, hồi đó dễ như trở bàn tay, trước kia không phải chưa từng đi qua, ngay cả hồ lô* cũng không cần mang theo đã dễ dàng bơi qua.
*Hồ lô khi phơi khô sẽ được bọc da, sau đó dùng như phao bơi.
"Còn có vợ tôi.”
Thẩm Kiêu giới thiệu Đường Niệm Niệm.
Mã Tam không có hỏi nữa, tưởng là Đường Niệm Niệm không biết bơi cho nên mới muốn ngồi thuyền của anh ta qua đó.
"Mặc dù hai ta quen biết, nhưng tình cảm thì tình cảm, giá vé thì giá vé, vợ chồng hai người tổng cộng ba ngàn hai, giao tiền rồi mới lên thuyền."
"Đây!"
Đường Niệm Niệm đã sớm chuẩn bị sẵn tiền.
Mã Tam nhận tiền, không có đếm, nói: "May mắn của hai người không tệ, đúng lúc đêm nay có một chuyến, trời vừa rạng sáng, đến trễ không chờ!"
Bên cảnh sát biển anh ta có trinh sát ngầm, biết thời gian cảnh sát biển tuần tra, mỗi lần đều có thể qua đó an toàn, trinh sát ngầm này là anh ta bỏ ra số tiền lớn nuôi, cho nên giá tiền của anh ta mới đắt hơn người khác.
Trời vừa rạng sáng, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đã đến đúng giờ, bờ biển đang neo một chiếc thuyền đánh cá, Mã Tam đứng ở đầu thuyền, trong khoang thuyền có mười lăm mười sáu người ngồi, quần áo đều tương đối có sĩ diện, khí chất không bình thường, người có thể lấy ra một ngàn sáu đồng vượt biển, khẳng định không phải người bình thường.
Bọn họ tiến vào khoang thuyền, vẻ mặt người ở bên trong hờ hững, giữa các bên đều không nói lời nào.
Ngồi đối diện Đường Niệm Niệm là cô gái trẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặt đen như than, còn cắt đầu đinh, nhìn giống như con trai, nhưng Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái đã nhận ra là con gái, còn là một cô gái xinh đẹp.
Bên người cô gái có một chàng trai mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi, tuấn tú nhã nhặn, chỉ là sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng che miệng ho khan vài tiếng, chàng trai rất cố gắng kìm nén tiếng ho khan, nhưng càng nín càng ho mạnh.
Mã Tam tiến đến, nghe thấy tiếng ho khan của chàng trai, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, một giờ tới hai giờ không có cảnh sát biển tuần tra, coi như gây nên chút động tĩnh cũng sẽ không sao.
"Uống hớp nước, hô hấp sẽ nhẹ lại, đừng căng thẳng!"
Cô gái đưa nước cho em trai, nhẹ giọng an ủi, giọng nói của cô bé thô khàn, hẳn là cố ý.
Sau khi chàng trai uống nước xong, thở chậm lại, tình trạng ho khan đã tốt hơn nhiều.
Thuyền được khởi động, chạy về phía bờ bên kia, Mã Tam hết sức quen thuộc con đường này, nhắm mắt lại cũng biết lái, người trong khoang thuyền nghe tiếng nước phía ngoài, con mắt càng ngày càng sáng.
Nhưng đêm nay đã định sẵn sẽ không bình yên.
Thuyền lái được một nửa, Mã Tam đột nhiên đổi sắc mặt, xông vào trong khoang thuyền, nghiêm nghị nói với người: "Chui xuống, nhanh!"
Trước khi lên thuyền, Mã Tam đã nói với bọn họ, gặp phải tình huống khẩn cấp thì chui vào chỗ ngồi bên dưới, phía dưới còn có một khoang thuyền ngầm.