"Bà nội, con đi kiếm cho bà nội một vòng tay vàng.”
Đường Niệm Niệm ghé vào bên tai bà cụ, nhỏ giọng nói.
Lần này về nhà, cô lại tặng cho bà cụ nhỏ một cặp vòng tay trĩu nặng, vòng tay vàng của bà nội cô đã có mười chiếc, chí ít có thể đủ đeo một cánh tay rồi.
"Bà cần nhiều vòng tay như vậy làm gì, bà làm đồ ăn cho các con, con muốn ăn cái gì, bà nội làm cho con."
Mặc dù bà cụ Đường cực kỳ lưu luyến, nhưng bà ấy biết không thể kéo chân sau của cháu gái nên chuẩn bị đi làm đồ ăn cho cháu gái.
Đường Niệm Niệm thật sự thèm ăn, đã rất lâu chưa ăn rồi, có điều cô nghĩ một hồi, hỏi: "Con muốn ăn cái gì cũng làm?"
"Đúng!"
Bà cụ Đường đồng ý cái rụp, cháu gái đã sắp đi rồi, phải làm bữa ăn ngon tiễn chứ.
Đường Niệm Niệm cười tủm tỉm nói: "Con muốn ăn thạch sồi!"
Bà cụ Đường cong môi, rất muốn thu hồi câu nói trước đó, cái con bé này há mồm là chọn món phiền toái nhất.
"Con không ăn rau muối chưng thịt? Không ăn mì căn kho thịt ba chỉ? Móng heo cũng không ăn?"
Bà cụ Đường hỏi mấy món ngon cháu gái thích ăn, so với thạch sồi, mấy món ngon này rất đơn giản.
"Không muốn, con chỉ muốn ăn thạch sồi. Bà nội, chắc bà sẽ không phải nói không giữ lời chứ?"
Đường Niệm Niệm đã ra một quân, bà cụ Đường cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn, đi chuẩn bị làm thạch sồi.
Thạch sồi là một món ăn ngon mát mẻ vào mùa hè, nguyên vật liệu là quả sồi, bên trong thịt quả chứa tinh bột phong phú, trải qua gia công sẽ có được bột quả sồi, bỏ nước sôi vào khuấy sẽ sệt lại, sau khi làm lạnh sẽ cắt thành khối nhỏ, để thêm bạc hà dấm đường, thế là đã hoàn thành xong một thức quà vặt mát người vào mùa hạ.
Chỉ là quá trình làm bột hạt sồi rất rườm rà, tốn thời gian phí sức, hiện tại có rất ít người làm món ăn này.
Cũng may Đường Niệm Niệm là người thích ăn hàng, năm ngoái khi mùa quả sồi chín, cô đã bảo Cửu Cân và đám bạn nhỏ lên núi nhặt không ít, sau khi phơi khô thì cất, đợi đến mùa hè ăn.
Bà cụ Đường không dùng quả sồi của nhà mình, lắng tinh bột của quả sồi quá tốn thời gian, phải ngâm từ hai ngày nước, thời gian không còn kịp nữa. Bà ấy đến nhà đại đội trưởng xin chút tinh bột quả sồi, Hoàng Chiêu Đệ là người chịu khó, hàng năm đều sẽ làm cái này, cất trữ không ít.
Có tinh bột thì có thể làm thành phẩm rất nhanh, bà cụ Đường nấu thêm một cái móng heo to, thịt lăn bột hấp và rau cải muối chưng thịt đã được bày lên, trong nhà họ Đường lan tỏa mùi thơm nồng đậm, dụ dỗ nước bọt người ta chảy ròng.
Thạch sồi được hoàn thành trước hết nhất, Đường Niệm Niệm đã hái bạc hà từ lâu, vắt ra mấy giọt nước, sau đó để thêm đường và giấm. Dai giòn sướng miệng, mát lành trong người, ăn vào mùa hè thích hợp nhất.
Buổi tối Đường Cửu Cân tan học về nhà, cũng được ăn thạch sồi, vô cùng vui vẻ.
Nhưng biết ngày mai chị hai yêu dấu sẽ phải đi xa nhà, con bé lập tức không vui, bẹp miệng, đồ ăn ngon cũng không ăn nổi nữa.
"Chị hai, sau này có phải chị với anh rể sống với nhau, sẽ không về nhà nữa có phải không?"
Đường Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi, mắt nhìn lom lom, đôi mắt đen lúng liếng trong suốt giống chó con, khiến người nhìn thấy mềm lòng.
"Về, em lại trốn học chị đập nát cái mông của em!"
Đường Niệm Niệm cốc đầu con bé.
"Em không có trốn học nữa, mỗi ngày đều đi học!"
Rất nhanh Cửu Cân đã được dỗ vui vẻ, cô bé vui vẻ ra mặt ăn thạch sồi. Mỗi muỗng là một muỗng tràn trề, mở miệng a một tiếng rồi nuốt trọn, ngon tới mức mắt đã híp, khuôn mặt toàn thịt hơi rung nhẹ, vô cùng đáng yêu.
Cửu Cân tám tuổi đã cao lớn hơn không ít, nhưng thịt trên mặt không thấy ít đi, sức lực cũng càng lúc càng lớn, mấy đứa con trai lớp lớn hơn trong trường học cũng đánh không lại cô bé, thấy cô bé là chạy.
Cơm tối của nhà họ Đường cực kỳ phong phú, thịt lăn bột hấp, rau muối chưng thịt, móng heo hầm, còn có đọt măng xào thịt băm trân quý, canh măng thịt viên, mùa này măng khác đã hết mùa, chỉ còn đọt măng, rất thưa thớt, hơn nữa một mùa đọt măng chỉ có một ít thịt non trên ngọn có thể ăn, tựa như hạt diêm mạch, phải vứt hết một lớp dày bên ngoài, chỉ ăn một chút xíu lõi bên trong. Nhưng đọt măng lại là măng ngon nhất bên trong măng, đọt măng xào thịt băm, măng lớn nấu canh, canh cực kỳ ngon, là mỹ vị hiếm có của mùa hè.
Sau khi ăn cơm tối xong, bà cụ Đường gọi Đường Niệm Niệm vào phòng, lấy ra một bao tiền, vải bọc nhiều lớp, sau khi mở ra, bên trong là một xấp tiền rất dày, còn có một đồng hai đồng.
"Cha mẹ con lúc trước để lại cho con hai ngàn tiền sinh hoạt, không xài hết, còn thừa lại một ngàn, số tiền này là bình thường con cho bà, có hơn hai ngàn. Ba ngàn này con lấy đi, là đồ cưới bà nội tích lũy cho con."
Bà cụ Đường đếm ba ngàn đồng, cưỡng ép muốn kín đáo đưa cho Đường Niệm Niệm.
Tiền còn lại đã đủ cho con trai út cưới vợ rồi.
"Không cần, tiền của con cũng xài không hết, bà giữ lại dùng đi.”
Đường Niệm Niệm lại trả về, hiện tại tiền mặt của cô đã có một triệu, lấy từ nhà họ Chu và nhà họ Thẩm hơn sáu trăm ngàn, lại thêm tiền kiếm trong hai năm này, cộng lại đã một triệu rồi.
Hơn nữa cô còn mua sáu căn nhà lớn tại thành phố Thượng Hải, bên kinh thành mua ba căn Tứ Hợp Viện, đều là Thẩm Kiêu đi hỏi thăm tin tức, bỏ ra mấy trăm ngàn, nếu không tiền mặt của cô sẽ càng nhiều.
Số tiền này cô xài không hết, cho nên cô chuẩn bị đến Hồng Kông mua thêm bất động sản, hộ khẩu tạm thời làm một cái là được, hiện tại bên Hồng Kông rất loạn, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
"Của con là của con, bà đưa con cứ nhận.”
Bà cụ Đường rất cố chấp muốn cho, số tiền này vốn chính là của con bé Niệm, bà ấy chỉ là thu hộ.
"Được được được, con nhận!"
Đường Niệm Niệm không lay chuyển được bà ấy, đành phải nhận lấy, lúc này bà cụ Đường mới hài lòng, nở nụ cười, Đường Niệm Niệm nhanh chóng đi ra ngoài, lại nhanh chóng chạy về, trong tay đã có thêm một cặp vòng cổ lóng lánh ánh vàng, còn có một thẻ bài vàng.
"Bà nội, sau này bà mang lên cổ!”