Nữ giáo viên là người thôn nhà mẹ đẻ của Từ Kim Phượng, con gái đội trưởng đội sản xuất, còn là giáo viên chính thức, điều kiện các phương diện đều là đỉnh cao ở nông thôn, nếu không phải hiện tại nhà họ Đường xưa đã khác nay, cô gái này còn không đến lượt Đường Mãn Đồng đâu.
"Mọi thứ của cô gái đó đều tốt, nhưng em vẫn không thích. Ôi cha... Mẹ ơi nhẹ chút!"
Lúc nói chuyện Đường Mãn Đồng đột nhiên dừng lại, chịu một quất của bà cụ Đường, đau tới mức la làng.
"Mọi thứ đều tốt mà con còn không thích? Mẹ thấy là con muốn lên trời, bà đây đánh chết cái đồ chó quên thân quên phận, sao không soi mặt vào nước tiểu mà xem, nhìn xem mình là loại gì, kiếm được ít tiền cái đuôi đã vểnh lên trời, phụt... Nếu cha con còn, khẳng định sẽ đánh gãy hai chân con!"
Bà cụ Đường nổi trận lôi đình, quất chổi lông gà nhanh tới mức có tàn ảnh, Đường Mãn Đồng lựa chọn không tránh nữa, ôm đầu núp ở nơi hẻo lánh, lớn tiếng kháng nghị: "Cô gái đó tốt thì con phải cưới người ta? Cuộc sống vợ chồng là đôi bên có tình cảm, không có tình cảm còn sống cái gì!"
"Tình cảm cứ sống với nhau là có, mẹ với cha con trước khi kết hôn cũng không có tình cảm, chẳng phải vẫn sống cả một đời như thường, còn sinh ra đồ chó là con!”
Bà cụ Đường không hiểu vì sao gọi là đôi bên có tình cảm, bà ấy chỉ biết là kết hôn thì phải an tâm nghiêm túc sống với nhau, đừng suốt ngày đứng núi này trông núi nọ, vọng tưởng những thứ không thiết thực.
Cũng chính là vì hiện tại được tự do yêu đương, trước khi kết hôn còn phải hẹn hò, trước kia rất nhiều cặp vợ chồng trước khi kết hôn còn chưa từng gặp mặt, lúc động phòng mới là lần thứ nhất gặp nhau, chẳng phải vẫn sinh con dưỡng cái, sống với nhau cả một đời như thường.
Bà cụ Đường hơi muốn ép duyên rồi, nếu không phải chính sách hiện tại không cho phép, bà ấy nhất định sẽ xử lý hôn sự của con trai út, khẳng định là cháu trai đã bế ba đứa rồi.
"Mẹ mẹ suy nghĩ thử xem, kết hôn sống chung nhất định có lúc cãi nhau, nếu con cưới cô gái con thích. Khi nóng giận, vì có tình cảm nên con nhịn chút là qua, nhưng nếu đối phương là người con không thích, con nhất định không nhịn được, cuộc sống đó sống thế nào?”
Đường Mãn Đồng giải thích rất chân thành, những lời nói ra đều là lời trong lòng của anh ấy, anh ấy muốn cưới một cô gái mà đôi bên đều có tình cảm, yêu cầu này không có cao chút nào.
"Cuộc sống nên sống thế nào thì sống thế đó, con còn muốn làm loạn ở bên ngoài hay sao?"
Bà cụ Đường mắng, nhưng Đường Mãn Đồng không có đáp lại, anh ấy đang xoa nắn vết thương trên người, đau chết anh ấy rồi.
"Con thật sự muốn làm loạn? Mẹ đánh chết con cái đồ Trần Thế Mỹ!"
Không lên tiếng chính là thừa nhận, bà cụ Đường được đã bị chọc giận thành công, chổi lông gà lại lần nữa vung lên, những cú quất như mưa rơi táp vào người Đường Mãn Đồng, quất tới mức anh ấy khóc như quỷ khóc sói gào chạy ra ngoài trốn.
"Đậu Nga còn không oan bằng con, con cái gì cũng chưa nói đã khiến mẹ định tội. Ui cha... Nếu mẹ mà làm phán án, chắc chắn mỗi ngày tuyết sẽ rơi to, a, a..."
Đường Mãn Đồng vừa nhảy vừa nói, thỉnh thoảng nhảy mấy lần, bởi vì chổi lông gà đã quất tới chân anh ấy rồi.
Đường Niệm Niệm vừa mới vào sân đã đụng mặt phải chú út đang kêu như quỷ kêu, đằng sau còn có bà cụ Đường đằng đằng sát khí đuổi theo.
"Mẹ, Niệm Niệm trở về!"
Đường Mãn Đồng như gặp đại xá, níu Đường Niệm Niệm đưa đến trước mặt bà cụ Đường.
Chổi lông gà của bà cụ đã rút về kịp thời, sát khí trên mặt cũng thu lại bớt, rặn ra nụ cười từ ái, nói: "Bà nấu cho các cháu bát mì nhé!”
"Bà nội, chiên thêm mấy quả trứng!"
Đúng là Đường Niệm Niệm đói bụng, mấy ngày nay chỉ toàn theo ân ân ái ái với Thẩm Kiêu, không có quan tâm ăn cơm.
Bà cụ Đường nấu một nồi mì lớn, nấu thêm mười quả trứng, Thẩm Kiêu năm quả, cháu gái ba quả, Phó Thanh Hàn hai quả. Từ lúc được linh tuyền điều trị, sức khỏe của ông ấy đã tốt lên nhiều, khẩu vị cũng khá, đã béo lên nhiều, thoạt nhìn rất khiến người khác trìu mến.
Phó Thanh Hàn ăn mì một cách chậm rãi, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm ăn như hổ đói ăn, bà cụ Đường không nhịn được nói: "Ăn chậm một chút, không có ai cướp với các con!"
Đường Niệm Niệm không ngẩng đầu, cô sắp chết đói.
Ăn mì xong, bà cụ Đường cũng không hỏi nhiều, bảo Đường Niệm Niệm đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải bận rộn một ngày kia mà, phải chuẩn bị đủ tinh thần.
Thẩm Kiêu và Phó Thanh Hàn thì đến nhà đại đội trưởng ngủ.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần được nạp đầy tới mức có thể quyết đấu với voi, tiếng người ngoài cửa sổ huyên náo, còn có các loại mùi thức ăn thơm tiến vào phòng, khiến cô thèm thuồng chảy ròng nước bọt.
Dựa theo tập tục của Đường Thôn, cô gái xuất giá sẽ dậy sớm sửa soạn, giữa trưa nhà gái sẽ mở tiệc rượu, buổi chiều chú rể sẽ đón cô dâu về nhà, ban đêm là nhà trai mở tiệc rượu, nhà Thẩm Kiêu đã không còn ai, bà cụ Đường quyết định, bữa tiệc rượu sẽ tổ chức vào buổi tối, giữa trưa mời người toàn thôn ăn cỗ, dù sao đồ ăn trong nhà có đủ, cứ làm cho náo nhiệt đi.
"Tiệc trưa sắp khai rồi, mặc dù đều là người trong thôn, nhưng con với Tiểu Thẩm vẫn phải ra ngoài kính rượu, lễ nghĩa phải làm cho tròn!"
Bà cụ Đường nhắm chuẩn thời gian, mười giờ đúng đi gọi cháu gái rời giường, rửa mặt xong thì mặc trang phục, một giờ đã dư sức.
"À!"
Đường Niệm Niệm bật dậy làm bà cụ Đường giật mình, không nhịn được vỗ nhẹ một cái vào cô, sẵng giọng: "Đã kết hôn còn loi nhoi như thế, về sau con làm mẹ không được phép thế này, phải làm tấm gương tốt cho con cái!"
"Không nghe lời thì đánh!"
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, một tát không đủ thì lại thêm một tát, dù sao đánh tới khi chịu phục mới thôi. Cô không có kiên nhẫn dỗ con nít.
"Vậy con cũng không thể đánh mỗi ngày, phải nói lý với trẻ con... Đi, con nhanh lên một chút!"
Bên ngoài có người gọi, bà cụ Đường vội vàng đi ra, về sau lại nói với con bé này tiếp, sao có thể động chút là lại đánh con chứ!