Ánh mắt lành lạnh bắn tới, thấy thế đại biểu Liêu chột dạ, ngượng ngùng cười làm lành.
Điện thoại vang lên.
Đại biểu Liêu lập tức nhận điện thoại, từ trước đến nay ông ấy chưa từng tích cực thế này, khiến cho người bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người, trước kia gọi điện thoại ít nhất phải chuông reo bốn năm tiếng mới nhận, hỏi thì là đang bận.
"Chuyện lần trước anh xin, lãnh đạo đã duyệt, nhưng muốn gặp đồng chí Đường Niệm Niệm."
Đại biểu Liêu nhìn sang Thẩm Kiêu, phấn khích nói: "Tôi có phương án càng hoàn mỹ hơn, Dạ Kiêu anh biết chứ? Cậu ấy là người yêu của đồng chí Đường Niệm Niệm, nhiệm vụ này do đôi trẻ này cùng chấp hành sẽ càng hoàn mỹ hơn!"
"Người yêu của Dạ Kiêu là Đường Niệm Niệm?"
Người bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc, Dạ Kiêu có đại danh vang dội trong ngành bọn họ, không ai không biết Dạ Kiêu, hơn nữa lãnh đạo bọn họ đã phí hết không ít khí lực vì muốn điều Dạ Kiêu tới, nhưng tên Minh Chấn Hưng kia chết sống không chịu thả người.
"Không sai, bọn họ sắp kết hôn." Đại biểu Liêu trả lời.
Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, rồi mới nói: "Tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo."
Đại biểu Liêu cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt của Thẩm Kiêu, bận bịu giải thích: "Là chuyện tốt, bên trên khẳng định sẽ đồng ý, đến lúc đó cậu với Tiểu Đường có thể đến Hương Giang, vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, tốt bao nhiêu!"
"Đi Hương Giang làm gì?"
Thẩm Kiêu nhíu mày, anh không tin có bánh từ trên trời rớt xuống.
Hơn nữa nhiệm vụ anh nhận đều gặp nguy hiểm, anh không muốn Niệm Niệm cũng mạo hiểm.
Đại biểu Liêu không có giấu diếm, nói chuyện Đường Niệm Niệm có lối riêng ở Hương Giang.
"Hiện tại nhu cầu cấp bách của căn cứ là có cỗ máy tiên tiến, Tiểu Đường nói cô ấy có cách, tôi đã báo cáo với bên trên rồi, bên trên đồng ý để Tiểu Đường đến Hương Giang mua cỗ máy, hai vợ chồng các cậu phù hợp, công việc nghỉ phép cả hai không lỡ!"
"Dùng thân phận gì qua đó?"
Thẩm Kiêu đã nói trúng tim đen nắm bắt đúng trọng điểm, đại biểu Liêu ngượng ngùng cười cười, nói: "Hai người qua đó chỉ có thể là ở lậu, hơn nữa vì không để bị hoài nghi, hai người phải tự nghĩ biện pháp qua đó."
Bên phía Hồng Kông thế lực các quốc gia hỗn tạp, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào Hoa Hạ, đế quốc Mỹ đã lên tiếng, không cho phép các quốc gia bán máy công cụ cho Hoa Hạ, cho nên, đám Thẩm Kiêu chỉ có thể dùng thân phận không có hộ khẩu để mua.
"Niệm Niệm không thể đi, để tôi đi!"
Thẩm Kiêu từ chối, bên Hồng Kông các thế lực hỗn loạn quá mức, gần mỗi ngày đều có bang phái sống mái với nhau, hơn nữa, còn có thế lực của các quốc gia khác, quá loạn, quá nguy hiểm.
"Cậu có thể mua được máy công cụ sao?"
Đại biểu Liêu dùng một câu nói đã vả cho Thẩm Kiêu tỉnh ra, cũng để anh nhận rõ sự thật, chuyến hành trình đi Hồng Kông lần này, Đường Niệm Niệm mới là chủ lực, anh chỉ là vệ sĩ.
Ông ấy lại khuyên nhủ: "Yên tâm đi, chỉ là trên đường đi có chút hung hiểm, lấy thực lực của cậu, khẳng định sẽ không để Tiểu Đường gặp chuyện không may đâu, tới Hồng Kông, ngộ nhỡ có việc gì thì các cậu cứ tìm đến văn phòng, sẽ không có nguy hiểm nữa."
Kết quả xấu nhất, cùng lắm thì chính là không mua được máy công cụ tiên tiến, an nguy của Tiểu Đường là quan trọng nhất, nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
Thẩm Kiêu đã bị thuyết phục hoàn toàn, trước kia anh cũng từng đi Hồng Kông chấp hành nhiệm vụ, bên kia nhiều thương phẩm lắm, chắc Niệm Niệm sẽ thích nhỉ?
Vì thế, anh đồng ý rồi.
Đại biểu Liêu uống hết một cốc trà lớn, cổ họng được thấm nước dịu đi hẳn, Thẩm Kiêu cứng nhắc chết đi được, mất không ít võ mồm của ông ấy đấy.
Uống nước xong, ông ấy còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thuyết phục Thẩm Kiêu giúp ông bắt đặc vụ.
"Đã biết được mục tiêu rồi, vì sao không trực tiếp bắt lại?" Thẩm Kiêu khó hiểu hỏi.
"Muốn dụ đồng bọn của cậu ta chui ra nữa, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa thấy cậu ta liên hệ với đồng bọn."
Đại biểu Liêu thở dài, từ lúc đầu bếp Triệu của nhà ăn biến mất, Tạ Văn Lâm liền không có động tĩnh gì nữa, mỗi ngày không phải ở văn phòng chính là ở ký túc xá, nếu không phải trước đó đã biết thân phận của anh ta, khẳng định ông sẽ bị lừa gạt.
"Vậy thì ép anh ta phải liên hệ!" Thẩm Kiêu lạnh giọng nói.
Anh chưa bao giờ chờ đợi một cách bị động, toàn là chủ động xuất kích.
Rắn không ra khỏi hang thì nghĩ biện pháp ép rắn phải chui ra.
"Ép kiểu gì?"
Đại biểu Liêu khiêm tốn thỉnh giáo, ở phương diện này ông ấy kém xa Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả của việc này, trong lòng tự có tính toán rồi, lại nghe đại biểu Liêu nói: "Đáng tiếc là người phụ nữ kia đã chết quá nhanh, bằng không, nếu thẩm vấn được nhiều hơn từ cô ta sẽ có thể giả trang thành đồng bọn của họ vào căn cứ, dụ rắn ra khỏi hang!"
Ông ấy nghe cấp trên nói, cái người phụ nữ được phái tới kia vừa mới thò ra đã bị gi ết chết rồi, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện cứu chữa, không thể tìm hiểu chi tiết hơn về đối phương.
Thẩm Kiêu nhíu mày, chưa nói chuyện người phụ nữ kia chính là do anh gi ết chết.
Người phụ nữ kia và đồng bọn hẹn gặp, vừa lúc anh đang lần theo dấu vết của tên đồng bọn kia nên hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, diệt hết toàn bộ, không giữ lại người nào.
"Không cần phải biết chi tiết, tìm một người phụ nữ giả trang là được." Thẩm Kiêu định liệu trước, còn nói: "Để tôi xử lý!"
Anh biết vẻ ngoài của người phụ nữ kia, còn biết người của căn cứ này chưa có ai từng nhìn thấy người phụ nữ kia, cho nên, chỉ cần tìm một nữ đồng chí giả trang, dụ mấy con rệp này đi ra là được.
Khoảng thời gian này đại biểu Liêu bị hành cho sứt đầu mẻ trán, dứt khoát để cho Thẩm Kiêu xử lý, loại chuyện này ông ấy thật sự không thành thạo, Thẩm Kiêu mới là lão làng.
Vì để hành động lần này được thành công, Thẩm Kiêu không gặp mặt Đường Niệm Niệm, anh ở ngay tại căn cứ, cũng xin cấp trên điều một nữ đồng chí đã từng hợp tác với mình trước kia tới đây, người này can đảm, cẩn trọng, trước kia còn từng trà trộn sống cùng bọn quỷ Nhật.
Ngày hôm sau, lão Chương dẫn một nữ đồng chí tóc ngắn, giỏi giang, khoảng chừng ba mươi tuổi đến đây, giới thiệu: "Đây là đồng chí Giả Thanh!"
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh đồng chí Giả Thanh mới đến.