Người phụ trách căn cứ họ Liêu, là một quân nhân uy nghiêm, lão Chương gọi người đó là đại biểu Liêu.
"Cô mới đến một ngày, sao biết đặc vụ là ai?" Ánh mắt đại biểu Liêu sắc bén, bán tín bán nghi với những gì Đường Niệm Niệm nói.
Bọn họ tra tới hiện tại mà vẫn chưa tra được đầu sỏ, cô gái trẻ này mới đến một ngày, làm sao mà biết được?
"Tôi biết mật mã Morse."
Câu trả lời của Đường Niệm Niệm nhìn như ông nói gà bà nói vịt, nhưng đã giải thích rõ ràng.
Ánh mắt đại biểu Liêu nhìn cô càng thêm sắc bén, Đường Niệm Niệm cũng không e ngại, thản nhiên đối mặt với ông ấy.
"Sao cô biết mật mã Morse?"
"Người yêu tôi dạy, người yêu tôi là Thẩm Kiêu thuộc quân khu Thượng Hải."
Khí thế trên người của đại biểu Liêu lập tức thu lại, sắc mặt dịu lại, còn cười, hòa ái hỏi: "Cô chính là người yêu của Thẩm Kiêu?"
"Không thể giả được!"
Câu trả lời của Đường Niệm Niệm khiến nụ cười của đại biểu Liêu tươi hơn, khí thế trên người ông ấy trở nên càng thêm dịu dàng, tựa như là trưởng bối hòa ái dễ thân, hỏi: "Cô cảm thấy đặc vụ là ai?"
"Tạ Văn Lâm và đầu bếp Triệu ở phòng ăn, bọn họ có đồng bọn hay không tôi vẫn chưa biết."
Đường Niệm Niệm nói phát hiện của cô, tối hôm qua cô đã nhận ra, hôm nay đã càng thêm xác định.
Muốn trách chỉ có thể trách Tạ Văn Lâm quá tự tin, cho là cô là đồ nhà quê, nhìn không hiểu mật mã Morse, kết quả bại lộ ở trước mặt cô.
"Tiểu Tạ là đặc vụ? Không phải gia thế cậu ấy là bần nông trong sạch sao? Trong nhà cậu ấy còn có người thân bị bọn giặc Tây sát hại, sao lại là đặc vụ?"
Mặt mũi lão Chương tỏ rõ vẻ không thể tin được, Tạ Văn Lâm là đặc vụ ư?
Ông ấy còn tín nhiệm đặc vụ này như vậy, không ít số liệu bí mật Tạ Văn Lâm đều biết, toang!
"Cậu ấy là trợ thủ của tôi, biết rất nhiều tài liệu bí mật, liệu có bị tiết lộ rồi hay không?”
Lão Chương sốt ruột đến độ đi vòng vòng, những tài liệu kia là tâm huyết non nửa năm qua của căn cứ bọn họ, không thể tiết lộ ra ngoài được.
"Kỹ sư Chương đừng nóng vội, trước mắt đặc vụ chỉ mới gửi điện báo ra ngoài một lần, hơn nữa còn bị cắt đứt, hẳn là còn chưa kịp đưa ra ngoài." Đại biểu Liêu an ủi.
"Chưa chắc, Tạ Văn Lâm không ra được, nhưng đầu bếp Triệu ở nhà ăn có thể ra ngoài."
Đường Niệm Niệm đã dội cho chậu nước lạnh, đầu bếp Triệu là hậu cần, có thể thường xuyên ra vào căn cứ, tình báo đã bị đưa ra ngoài từ lâu.
Đương nhiên tiền đề phải là Tạ Văn Lâm lấy được tình báo cơ mật.
Lúc này đến phiên đại biểu Liêu không bình tĩnh, hỏi cô làm sao xác định Tạ Văn Lâm là đặc vụ.
"Tối hôm qua Tạ Văn Lâm dẫn tôi đến nhà ăn ăn cơm, lúc ăn cơm, Tạ Văn Lâm ngồi đối diện tôi, ngón tay gõ mã điện báo Morse trên bàn thăm dò tôi, anh ta gõ một câu lặp đi lặp lại, hoa anh đào nơi cố hương rất đẹp nhỉ?"
Ngay từ đầu Đường Niệm Niệm còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm chỉ đang gõ bàn cho vui, nhưng tên này gõ ba lần, lúc này cô mới xác định là mã điện báo Morse, có vẻ Tạ Văn Lâm đã nhận lầm người, cho là cô là đồng bọn.
"Tôi không để ý, chỉ làm như xem không hiểu, chờ sau khi ăn cơm xong, Tạ Văn Lâm đ ến cửa sổ gọi màn thầu, gõ mấy lần trên cửa kiếng, nói với đầu bếp Triệu tôi không phải người đó, sau đó lúc đầu bếp Triệu múc cháo đã dùng giá gõ đáp lại tại mép nồi, nói là mình sẽ ra ngoài tìm hiểu tình hình."
Đường Niệm Niệm kể lại phát hiện của buổi tối hôm qua, lá gan của hai người này rất lớn, truyền tin tức trước mặt nhiều người như vậy, có điều mã điện báo Morse là kỹ năng thiết yếu của đặc công, nhà khoa học chưa chắc sẽ biết, hơn nữa không phải là người rất quen thuộc mã điện báo thì hoàn toàn nghe không ra hai người này đang nói cái gì.
Cô lại nói: "Trên đường Tạ Văn Lâm dẫn tôi đến xưởng xưởng, lại đụng mặt với đầu bếp Triệu, đầu bếp Triệu vỗ bụi ở trên người, nói chuyện với Tạ Văn Lâm, đồng bọn bọn họ trên đường đi xảy ra ngoài ý muốn, bảo anh ta gần đây đừng có hành động.”
Tạ Văn Lâm cho là cô không biết mã điện báo Morse nên truyền đạt tình báo ở trước mặt cô không chút kiêng dè, nhưng chúng không biết, Đường Niệm Niệm tương đối tinh thông mã điện báo, lúc tận thế tin tức gần như bị tê liệt, trên cơ bản là dựa vào điện đài truyền tống, hiển nhiên cô nhờ đó mà học được.
"Khó trách ban nãy bé Niệm mới hỏi tôi, có phải bên trên phái ra một nữ đồng chí hay không, hóa ra cũng là đặc vụ!"
Lão Chương rất tức giận, những tên giặc Tây này giống như vi khuẩn, đâu đâu cũng lây lan, quá xấu xa.
Sắc mặt của đại biểu Liêu cũng rất khó coi, đặc vụ thế mà ẩn náu ngay dưới mắt ông ấy. Bình thường ông ấy còn rất thưởng thức Tạ Văn Lâm, ấn tượng với đầu bếp Triệu ở phòng ăn cũng không tệ, kết quả là nhìn sai rồi.
Cái này còn khó chịu hơn đánh ông ấy tát ông ấy.
"Cảm ơn đồng chí Đường, việc này tôi sẽ xử lý đàng hoàng." Ngữ khí của đại biểu Liêu uy nghiêm, hơi thở trên người lẫm liệt.
"Có tiền thưởng không?"
Đường Niệm Niệm hỏi một câu, cô lập nên công lớn như thế, nhưng chỉ cho chút ngợi khen à?
Đại biểu Liêu sửng sốt chốc lát, lập tức cười nói: "Tôi sẽ xin thưởng cho đồng chí Đường."
Cô gái trẻ đã lập công lớn vậy, chí ít có thể xin công lao bậc hai, đây chính là vinh dự chí cao vô thượng.
Đường Niệm Niệm có hơi thất vọng, nghe cái ngữ này, có lẽ không có tiền thưởng.
Có điều có được quân công cũng rất tốt, đến lúc đó mang cho ông lão nhìn, nhất định ông ấy sẽ rất vui.