Bởi vì cô ta vừa mới biết được, Đường Niệm Niệm này lại có thể ở một phòng riêng, ngay cách vách phòng cô ta, cô ta đã xin sang gian phòng đó rất nhiều lần mà lãnh đạo vẫn chưa đồng ý, vậy mà lại xếp cho Đường Niệm Niệm, dựa vào đâu cơ chứ?
"Đồng chí Tiểu Đường vừa tới, cô chịu khó giúp đỡ nhiều hơn nhé." Tạ Văn Lâm ôn nhu nói.
Anh ấy và Nghê Quân Lan là bạn học, chẳng qua, sau khi bọn họ đến căn cứ mới quen thuộc hơn, trước kia ở trường học ngay cả nói còn chưa nói được mấy câu, Nghê Quân Lan gia thế tốt, là một cô gái cao ngạo, gia cảnh anh ấy bần hàn, so với Nghê Quân Lan như người ở hai thế giới khác biệt.
"Cô ta mà còn cần tôi giúp đỡ à?"
Nghê Quân Lan nghe nói như thế, lập tức phát hỏa, lạnh mặt quay đầu liền vào phòng luôn, còn đóng sập cửa phòng.
Đường Niệm Niệm đã vào phòng nhưng vẫn nghe được tiếng hai người này nói chuyện, phản ứng của Nghê Quân Lan nằm trong dự kiến của cô.
Ký túc xá rất đơn sơ, chẳng qua, thu dọn thật sự sạch sẽ, đệm chăn cũng đều là đồ mới tinh, Đường Niệm Niệm trải đệm chăn ra, nằm trên đó, rất nhanh đã ngủ mất rồi, chờ khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng trưng.
Ký túc xá vắng tanh, mọi người đều đi làm hết rồi, chỉ còn mỗi một mình Đường Niệm Niệm.
Cô chậm rì rì đi đánh răng rửa mặt, trước tiên là đi nhà ăn ăn cơm, đầu bếp Triệu tối hôm qua không ở đây, thay đổi thành một đầu bếp khác không thích nói chuyện, cũng không thích cười, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.
Đường Niệm Niệm ăn xong bữa sáng, chậm rãi đi đến văn phòng, không hề nóng vội chút nào.
Còn chưa tới cửa văn phòng đã nghe được tiếng Nghê Quân Lan vọng ra: "Đều đã chín giờ rưỡi rồi mà còn chưa thấy đi làm, cũng quá vô tổ chức rồi đó!"
"Hôm qua Đồng chí Tiểu Đường phải dùng não nhiều lắm, ngủ nhiều một chút là đương nhiên!"
"Đồng chí Tiểu Đường còn nhỏ tuổi, ham ngủ mới là bình thường."
Những người khác đều nói giúp cho Đường Niệm Niệm, đều tự nguyện cưng chiều cô.
"Chúng ta có ai mà không phải dùng não hàng ngày, chỉ có cô ta có quyền lợi đặc thù, quy định của văn phòng chẳng lẽ chỉ để treo cho đẹp thôi à?"
Cơn giận của Nghê Quân Lan bị kích ra rồi, rõ ràng là Đường Niệm Niệm đã làm sai, tại sao lại không trừng phạt?
"Tiểu Nghê, nếu cô mệt thì đi nghỉ ngơi đi, tôi trông khí sắc cô không được tốt lắm đâu!"
"Việc của tôi còn chưa hoàn thành, thôi không buôn chuyện nữa đâu!"
Tất cả mọi người đều tìm cớ rời đi, chỉ để lại một mình Nghê Quân Lan sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đường Niệm Niệm đẩy cửa bước vào phòng, thản nhiên nhìn sang Nghê Quân Lan một cái, người phụ nữ này vừa tự phụ vừa ngu xuẩn, cô không muốn phải động thủ.
"Hừ!"
Nghê Quân Lan nâng cằm lên, lỗ mũi hừ một tiếng, quay đầu đi mất.
"Buổi sáng tốt lành!"
Tạ Văn Lâm đã đi tới, trong tay bưng một chồng giấy, mỉm cười chào cô.
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, hỏi: "Kỹ sư Chương đi đâu rồi?"
"Ông ấy đi xuống phân xưởng rồi, tôi đưa cô đi nhé!"
Tạ Văn Lâm bỏ tư liệu xuống, dẫn cô đi phân xưởng tìm lão Chương, trên đường, hai người cũng không nói chuyện, chủ yếu là Đường Niệm Niệm không muốn nói, Tạ Văn Lâm cũng tìm không thấy đề tài, chỉ đành trầm mặc.
"Đầu bếp Triệu, hôm nay bác không nghỉ à?"
Muốn tới phân xưởng phải đi qua nhà ăn, gặp được đầu bếp Triệu hôm qua trực ở nhà ăn, Tạ Văn Lâm chủ động chào hỏi, hình như nhân duyên của anh ấy rất không tồi, rất thân thiết với mọi người trong căn cứ, ngay cả nhân viên làm công tác hậu cần anh ấy cũng nhớ tên, gặp còn nói chuyện được mấy câu.
"Mấy hôm nữa đi ăn tiệc sẽ phải xin nghỉ, hôm nay làm bù trước."
Đầu bếp Triệu vẫn nở một nụ cười hàm hậu như trước, giải thích nguyên nhân, ông ấy xách hai xô đầy cám heo nóng hôi hổi, khi nói chuyện thì đặt trên mặt đất, còn vỗ vỗ mấy cái phủi bụi trên người.
"Tôi đi cho heo ăn, hai người cứ làm việc đi!"
Đầu bếp Triệu vỗ bụi trên người xong, xoay người xách cám heo bước đi như bay.
"Căn cứ còn nuôi cả heo cơ à?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Có nuôi mấy con đấy, lúc ăn Tết thịt heo lớn rồi, hiện tại đang nuôi heo nhỏ thôi." Tạ Văn Lâm cười nói.
"Đầu bếp Triệu là người phương Bắc à?"
Lối suy nghĩ của Đường Niệm Niệm thay đổi rất nhanh, từ heo nhảy vọt sang thành đầu bếp Triệu.
"Đúng rồi, quê ông ấy ở Châu Kí, màn thầu đầu bếp Triệu làm ăn rất ngon." Tạ Văn Lâm tiếp chuyện cũng mau.
"Quê anh chắc cũng ở Châu Kí nhỉ?"
Vấn đề Đường Niệm Niệm hỏi rất lộn xộn, rất có lệ hỏi vài câu, nhưng lại không đến mức tẻ ngắt.
"Đúng vậy, tôi và đầu bếp Triệu đều là người Châu Kí, đồng chí Đường giỏi thật đó, còn nghe ra được khẩu âm của tôi luôn." Tạ Văn Lâm lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt có thêm một vài suy nghĩ sâu xa.
"Người yêu tôi là người Châu Kí."
Đường Niệm Niệm thuận miệng giải thích, bọn họ đã đến phân xưởng rồi, tiếng máy móc gầm rú rất vang, lão Chương đang nói chuyện với thợ cả của phân xưởng.
"Kỹ sư Chương!"
Tạ Văn Lâm kêu một tiếng, lão Chương quay lại, nhìn thấy Đường Niệm Niệm thì lập tức tươi cười, từ ái nói: "Đã ăn bữa sáng chưa? Tối hôm qua mệt rồi đúng không? Sau cháu không ngủ thêm một lát nữa?"
"Cháu ngủ đủ rồi, vừa mới ăn xong bữa sáng."
Đường Niệm Niệm đi qua nhìn bản vẽ trên tay lão Chương, là mấy linh kiện nhỏ, nhưng yêu cầu về độ chính xác vô cùng cao.
"Kỹ sư Chương, mấy cái linh kiện này tốn nhiều thời gian quá, tối hôm qua chúng tôi tăng ca đến nửa đêm, thật sự không nhàn rỗi chút nào." Thợ cả có hơi ấm ức, bọn họ thật sự mỗi ngày đều tăng ca mà vẫn không bắt kịp nổi tiến độ.
Bọn họ đều hận không thể giống như Tôn Ngộ Không, biết phép phân thân.
"Vất vả cho mọi người rồi."
Lão Chương thở dài, ông ấy cũng biết mình có hơi làm khó người khác rồi, nhưng mấy loại linh kiện này thật sự rất gấp.
"Chủ yếu là độ chính xác của ông yêu cầu cao quá, máy tiện của chúng ta rất khó đạt tới, gia công mười cái có thể có hai cái thành công đã tốt lắm rồi." Thợ cả cũng sốt ruột, người đàn bà khéo mấy mà không gạo còn chẳng thổi được cơm, ông ấy có gấp hơn nữa cũng vô dụng.
Kỹ sư Chương nhìn về phía đống máy móc cũ kỹ của phân xưởng, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng có nỗi khó chịu không thể nói nên lời, quốc gia vẫn lạc hậu quá, nếu như có máy móc tân tiến của nước ngoài thì tốt rồi.