"Mãn Phúc nói năm nay phải mua ti vi cơ đấy, nhà Đường Bách Sơn cũng muốn mua, bánh ú này ăn ngon thật, thím ăn thêm một cái!"
Từ Kim Phượng đã ăn hết một cái bánh ú thịt, nhưng mà chưa đỡ thèm, lại vươn tay lấy thêm một cái. Mới vừa mở lá tre, bánh ú mới đưa đến bên miệng, bà ấy đột nhiên kêu “ai ui”, bụng hơi hơi đau đớn.
Bà ấy cũng không để ý, tiếp tục đưa bánh ú vào miệng, sau đó lại kêu lên “ai ui”, lúc này tiếng kêu đã lớn hơn rất nhiều, dọa cho Tuyên Trân Châu giật mình.
"Ôi da... tôi sắp sinh rồi..."
Từ Kim Phượng đè bụng, đầu chảy mồ hôi, lập tức đau quặn từng cơn, bà ấy còn chưa kịp ăn bánh ú.
Tuyên Trân Châu giật nảy mình, bảo Lục Cân đi gọi người.
Cô bé chạy nhanh như bay, chạy thẳng một mạch đến nhà máy quạt rơm lúa mì. Bà cụ Đường tay thì bận rộn, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, bà ấy đang tám chuyện với người ta, thình lình nghe thấy cháu gái rống lên một tiếng: "Bà nội, mẹ con sắp sinh!"
Bà cụ Đường chạy trở về nhà, bà ấy rất có phong độ bậc đại tướng. Bà ấy trầm ổn chỉ huy, để cho người ta đặt Từ Kim Phượng lên máy kéo, dưới người lót chăn bông dày, thế này đi trên đường sẽ không bị xóc nảy.
"Đừng có cầm bánh ú nữa!"
Bà cụ Đường muốn lấy bánh ú trong tay của Từ Kim Phượng.
"Mẹ, con muốn ăn bánh ú, con muốn ăn!"
Từ Kim Phượng quật cường nắm chặt bánh ú, cái bánh ú này bà ấy không ăn vào bụng là không được, nếu không bà ấy không cam lòng.
Bà cụ Đường cũng thua bà ấy, muốn ăn thì ăn đi, hiện tại trong nhà không thiếu cái miếng bánh ú này.
Cái thai này của Từ Kim Phượng ra đời thuận lợi, vừa tới cổng trạm xá sinh, đứa bé đã nóng lòng đi ra, là đứa bé nặng tám cân rưỡi (bốn kí rưỡi), tiếng khóc cực kỳ to rõ, giống với Lục Cân vào năm đó.
Mãi đến khi sinh xong, bánh ú trong tay Từ Kim Phượng vẫn còn được nắm, bác sĩ cũng nói đùa, nói đứa nhóc béo này là thèm ăn bánh ú thịt nên ra.
Sau đó đứa nhóc béo mới ra đời này, tên trong nhà gọi là Bánh Ú Thịt, tên ngoài là Đường Quốc Cường.
Lúc đầu bà cụ Đường muốn đặt tên cháu trai là Đường Bát Cân, sinh ra nặng tám cân rưỡi, tên Đường Bát Cân không có gì thích hợp bằng, nhưng Đường Mãn Kim lại có ý kiến, ông ấy muốn đặt cho con trai một cái tên hay và mạnh mẽ.
Trước kia ông ấy không có kiến thức gì, chỉ theo cha mẹ đặt tên cho con gái, Lục Cân, Ngũ Cân, Cửu Cân, nghe rất hay, nhưng được đặt cái tên này quá nhiều. Cửu Cân còn đỡ, thời buổi này đứa bé sinh ra nặng chín cân quá ít, nhưng lúc Lục Cân đi học, lớp học có mấy đứa tên Lục Cân, mỗi lần giáo viên điểm danh sẽ có một tốp đứng dậy.
Lúc đầu Đường Mãn Kim muốn đổi tên ngoài cho con gái, nhưng Đường Lục Cân không chịu, nói tên là ông nội đặt, kiên quyết không chịu đổi.
Hiện tại con trai ra đời, Đường Mãn Kim muốn tự đặt tên, tên ở nhà là Bánh Ú Thịt, tên bên ngoài là Đường Quốc Cường, về sau ăn uống nhất định không lo.
Đường Niệm Niệm khi nghe thấy cái tên này, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như có một diễn viên già có tên này nhỉ?
Nhà họ Đường có thêm một cháu trai, cả nhà đều rất vui vẻ. Bà cụ Đường tính đợi sau khi Tuyên Trân Châu sinh xong sẽ mở tiệc rượu chung cho hai đứa bé, ăn mừng vui vẻ một phen.
Đường Niệm Niệm không chờ nổi Tuyên Trân Châu sinh con, nhưng cô biết, thai của thím hai là một đứa bé trai, kiếp trước thím hai bởi vì hoảng sợ và đau lòng, thai sinh ra là thai chết, bản thân cũng xuất huyết nhiều mà không còn.
Đời này hai đứa bé đều sẽ sống vui khỏe, khỏe mạnh bình an mà lớn lên.
Đường Niệm Niệm nói với người trong nhà một tiếng, sáng sớm hôm sau sẽ rời đi. Bà cụ Đường đã chuẩn bị cho cô một bao lớn đồ ăn uống, bảo cô mang cho lão Chương.
Không biết vì sao bà cụ gọi là hạng mục bí mật, nhưng Đường Niệm Niệm nói với bà ấy. Ở bên kia làm việc có thể nhận tiền lương là một trăm hai đồng, bà cụ Đường cảm thấy công việc này rất tốt, còn muốn cảm ơn lão Chương đàng hoàng.
"Con đến đơn vị mới, bớt nói chuyện làm việc nhiều, đừng tìm ai cãi nhau, càng không được đánh ai, tránh để lão Chương khó xử."
Bà cụ Đường liên tục căn dặn, bà ấy không lo lắng con oắt này bị ức hiếp, chỉ lo lắng người khác. Con oắt này ra tay không nặng không nhẹ, ở Đường Thôn bà ấy còn có thể hốt cứt cho, nhưng kia là đơn vị mới, chưa quen cuộc sống nơi đó, bà cụ sợ xảy ra chuyện.
"Biết, con sẽ lấy đức phục người!"
Đường Niệm Niệm nghe nhiều tới mức lỗ tai đóng kén, thuận miệng đồng ý, dù sao cô chắc chắn sẽ không chủ động tấn công.
"Ăn hết chén rau muống này đi, con cũng đừng quá cẩn thận, không thể để cho người ta bắt nạt, bọn họ mời con đến là để làm việc, không phải chịu ức hiếp, chúng ta không thể chịu nhịn nhục!"
"Bà nội, vậy con đánh nhé?”
Đường Niệm Niệm cố ý nói dỗi câu, bà nội cô cứ lúc này lúc khác, một hồi bảo cô nín nhịn, một hồi lại không để cô bị ức hiếp, rốt cuộc muốn như thế nào?
"Đánh cái đầu con, nhanh ăn đi.”
Bà cụ Đường tức giận trừng mắt nhìn, thúc giục cô ăn hết bữa sáng. Đường Kiến Thụ đã lái xe đến, đang chờ trước cửa thôn, đây là xe tải mua thêm trong xưởng, dùng để kéo hàng.
"Đến rồi thì gọi điện thoại về!"
Bà cụ Đường tiễn đến cửa thôn, dõi mắt nhìn xe tải đã lái đi xa, đôi mắt có chút ướt át. Bà ấy biết, sau này thời gian cháu gái ở nhà sẽ càng lúc càng ngắn, sau khi đăng ký kết hôn với Tiểu Thẩm thì chính là người của người khác rồi, hầy!
Cái con nhỏ này ở nhà thì bà ấy ghét ồn ào, đi rồi lại nhớ thương, thật đáng ghét!
Đường Niệm Niệm đã đến nhà ga, đi lấy vé xe, lên xe thuận lợi. Cắn cứ không đặt ở thành phố Thượng Hải, mà là ở một huyện thành nhỏ tại tỉnh Chiết Giang, huyện thành này được bao quanh bởi núi, địa thế hiểm trở.
Căn cứ được đặt trong một ngọn núi lớn, lái xe đến huyện thành đó cần một tiếng, đường xá cũng không khó đi. Cả quãng đường chịu xốc nảy đi đến căn cứ cái mông của Đường Niệm Niệm đã ê, vội vàng nhảy xuống xe.
Hiện tại vẫn đang là giữa trưa, trên đầu đang treo mặt trời chói chang, có điều trên núi rất mát mẻ, gió nhẹ phất phơ, phong cảnh cũng đẹp, chỉ có điều điều kiện quá kém.