Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 487




Diêu Hưng Quốc nhận được điện thoại từ bảo vệ, có hơi mông lung, anh ấy là người Thượng Hải sinh ra và lớn lên tại đây, đã tám trăm năm không liên lạc với bà con nông thôn rồi, bà con dưới quê lòi đâu ra?

Nhưng anh ấy vẫn đi ra, sợ thật sự là bà con, không gặp không hay.

Nhìn thấy Đường Niệm Niệm, Diêu Hưng Quốc càng kinh ngạc, anh ấy nhận ra là cô gái xinh đẹp lúc nhận thưởng lần trước, sao lại là bà con của anh ấy chứ?

“Anh Diêu, đền tội trước, mạo muội điều tra chuyện riêng nhà anh, tôi là muốn mời anh tới đơn vị của chúng tôi làm việc, đơn vị của chúng tôi là nhà máy cơ Huy Hoàng, là một nhà máy mới rất có tiềm năng, cần nhân tài như anh gia nhập, cho nên tôi mới mạo muội làm một số chuyện!”

Lời Đường Niệm Niệm nói càng khiến Diêu Hưng Quốc khó hiểu, Huy Hoàng cái gì, nhân tài cái gì, cô gái này đang nói gì?

“Cô gái, nhà máy Huy Hoàng ở đâu? Là sản xuất máy móc gì?”

Diêu Hưng Quốc nghĩ cả buổi, không có ấn tượng gì với nhà máy Huy Hoàng này, nhưng cũng có thể là một nhà máy nhỏ, anh ấy chưa từng nghe qua.

“Ở Chư Thành, nhà máy mới vừa đi vào hoạt động, là nhà máy mới vừa xin xuống, cần nhân tài giống như anh!”

Đường Niệm Niệm nói rất chân thành, cô có thể xử lý được lĩnh vực điện khí, máy móc thì không được, chỉ cần Diêu Hưng Quốc gia nhập, nhà máy cơ mới có thể vận hành bình thường, những kỹ thuật mới trong không gian của cô mới có thể dùng được.

Diêu Hưng Quốc dở khóc dở cười, nói cả buổi tóm lại là một nhà máy mới, hơn nữa còn ở Chư Thành, cha mẹ và vợ con của anh ấy đều ở Thượng Hải, không thể nào đi làm xa như thế được.

“Cảm ơn sự coi trọng của cô, nhưng nhà tôi ở Thượng Hải, tôi không thể nào tới quý đơn vị làm việc được.”

“Nếu gia đình tan rã thì sao?”

Đường Niệm Niệm hỏi thẳng.

Diêu Hưng Quốc ngẩn ra, phản ứng lại liền có chút tức giận, không vui nói: “Cô gái, cô đừng nói lung tung, tôi sẽ giận đấy.”

“Không nói lung tung, tôi bất cẩn chụp được đấy, anh xem!”

Đường Niệm Niệm lấy ra một bìa thư từ trong túi, đưa sang.

Trong lòng Diêu Hưng Quốc thấp thỏm, trực giác nói anh ấy biết, bên trong bìa thư là thứ anh ấy không muốn nhìn thấy.

Tay của anh ấy cứng đơ trong không trung, bất động cả buổi, Đường Niệm Niệm chìa đến tê tay, giục giã: “Rướn đầu rụt đầu đều là sừng, sớm muộn cũng phải đối mặt!”

Diêu Hưng Quốc vẫn bất động, anh ấy sợ hãi.

Đường Niệm Niệm nhíu chặt mày, người đàn ông này không dứt khoát bằng Du Tú Mẫn, lề mề không hề lưu loát chút nào, nếu không phải muốn đào góc tường, cô chắc chắn không lo chuyện bao đồng, để họ tiếp tục duy trì cuộc sống ba người.

“Đàn ông chân chính phải dám đối mặt!”

Đường Niệm Niệm mở bìa thư thay anh ấy, giơ ảnh trước mặt anh ấy, trừ phi anh ấy giả mù, nếu không chắc chắn có thể nhìn thấy.

Diêu Hưng Quốc nhìn thấy rồi, đau khổ nhắm chặt mắt lại, siết chặt tay lại.

Nhưng anh ấy không nói gì cả, không phát ra tiếng nào, Đường Niệm Niệm hơi không hiểu suy nghĩ của anh ấy, lẽ nào như vậy cũng không chịu ly hôn?

Đây là rùa thần chúa nhịn?

“Cô gái, xin hãy đưa ảnh cho tôi, mong cô giữ bí mật!”

Diêu Hưng Quốc lên tiếng, lời nói ra khiến tim Đường Niệm Niệm lạnh đi một nửa, cô rất muốn nhấc chân bỏ đi, nhưng nghĩ tới nhà máy cơ, vẫn tiếp tục ở lại.

Nếu con dao đội mũ xanh này cắm chưa đủ sâu, vậy thì cắm thêm một con dao độc hơn.

“Lúc tôi chụp hình, nghe thấy vợ anh nói với người tình của cô ta, con gái của họ tám tuổi rồi, còn nói may mà con gái có vẻ ngoài không giống Mạnh Sinh Dân, giống mẹ!”

Màu máu trên mặt Diêu Hưng Quốc hoàn toàn biến mất, cơ thể tròn trịa của anh ấy lắc lư vài cái, suýt chút ngất xỉu.

Sở dĩ anh ấy nhịn chính là vì con gái.

Nhưng bây giờ ngay cả con gái cũng không phải con anh ấy, Dương Tuệ ác thật!

Diêu Hưng Quốc không nghi ngờ, bởi vì con gái quả thực không giống anh ấy, trắng trẻo cao gầy, cực kỳ xinh đẹp, vẻ ngoài giống Dương Tuệ, nhưng nhìn kỹ lại, gương mặt lại có chút giống Mạnh Sinh Dân, trước đây anh ấy không nghĩ theo hướng này, bây giờ tựa như sương mù bị đẩy ra, chân tướng đều nổi lên mặt nước.

Con gái tám tháng đã chào đời, tuy là sinh non nhưng rất khỏe mạnh, sinh ra nặng ba ký rưỡi.

Hơn nữa mới đầu Dương Tuệ không muốn gả cho anh ấy, sau này bỗng nhiên thay đổi ý, còn giục anh ấy mau chóng kết hôn, cực kỳ gấp gáp, hôm động phòng hoa chúc, anh ấy bị anh em của Dương Tuệ chuốc rất nhiều rượu, say khước, đợi sau khi anh ấy tỉnh lại, trên giường có chút đo đỏ, Dương Tuệ còn nói tối qua anh ấy rất thô bạo, làm đau cô ta.

Khi đó anh ấy còn rất áy náy, từ đó không còn uống rượu nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ấy đã say như chết rồi, sao có thể làm chuyện kia nữa?

Còn có Dương Tuệ, chắc là bởi vì bụng không giấu được, mới gấp rút kết hôn với anh ấy.

Diêu Hưng Quốc nghĩ thông rất nhiều chuyện, trong lòng đắng như hoàng liên, anh ấy trào phúng chính mình, bật cười, bạn bè đã nhắc nhở anh ấy vô số lần, anh ấy lại tự lừa mình dối người giả hồ đồ, rõ ràng Dương Tuệ lạnh nhạt với anh ấy như thế, con gái cũng không gần gũi với anh ấy, anh ấy lại còn muốn duy trì gia đình này.

Tội gì chứ!

“Anh nghĩ thoáng chút, cuộc sống có chút màu xanh mới càng thêm dạt dào sức sống!”

Đường Niệm Niệm an ủi một câu, nhưng rõ ràng Diêu Hưng Quốc không được an ủi, u oán nhìn cô, nhìn đến mức cô có chút áy náy.

“Tôi là thật lòng thật dạ muốn mời anh tới nhà máy Huy Hoàng làm việc, lương và đãi ngộ tuyệt đối tốt hơn ở đây, hơn nữa cho anh làm tổng công, vấn đề kỹ thuật của máy móc đều do anh quyết định, anh có quyền hạn thiết kế lớn nhất, như thế nào?”

Đường Niệm Niệm tung mồi nhử ra, đối với kỹ sư mà nói, quyền hạn thiết kế lớn nhất tuyệt đối là miếng mồi thơm phức, Diêu Hưng Quốc chắc chắn sẽ rung động.