Nước dãi của Phạm Trung chảy ra, không thể chờ đợi lao về phía người đẹp, còn gấp gáp cởi đồ trên người, anh ta đã nằm mơ lâu như thế, cuối cùng cũng có thể biến mơ thành thật.
Du Tú Mẫn trợn tròn mắt, gương mặt ngập tràn khó tin, sao lại như vậy?
Cô ấy chấn kinh nhìn Đường Niệm Niệm, rốt cuộc là làm được bằng cách nào?
Phạm Trung lúc này đã cởi trụi, chạy tới dưới đèn đường trước mặt, ôm cột đèn đường làm động tác không thể miêu tả, nụ cười trên mặt thỏa mãn mà dung tục, động tác ngày càng nhanh, cơ thể dưới ánh sáng vàng vọt, mang tới từng cái bóng xiên xẹo chuyển động.
Đường Niệm Niệm mặt không cảm xúc nhìn một lúc, đá chậu rửa mặt nát ở cửa ra, chậu rửa mặt đập lên vách tường, phát ra tiếng vang to.
“Ai?”
Có một căn nhà bật đèn lên, trên rèm cửa sổ hiện ra một bóng người, đang mặc đồ.
“Vào nhà!”
Đường Niệm Niệm nói, kéo Du Tú Mẫn vào nhà, còn đóng cửa lại.
“Kẽo kẹt”
Nhà kế bên vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng nói nghi hoặc của một người đàn ông: “Tên nào nửa đêm canh ba còn không ngủ, đá chậu rửa mặt nhà tôi rồi chạy, chậu rửa mặt này tôi còn định đựng chút đất trồng hành đó!”
Du Tú Mẫn nghe ra, người đàn ông này chính là Hoa sư phụ sống ở kế bên nhà cô ấy, tuy là đàn ông nhưng nấu ăn, giặt đồ, lau nhà, đen áo len, may vá việc nào cũng giỏi, còn khéo hơn rất nhiều phụ nữ, vợ anh ấy không cần làm việc gì, anh ấy đã gần bốn mươi nhưng nom vẫn giống như con gái.
Rất nhiều người trong nhà máy đều nói thầy Hoa ẻo lả, nhưng Du Tú Mẫn lại cực kỳ ngưỡng mộ vợ của thầy Hoa, gả cho người đàn ông như vậy mới thật sự hạnh phúc.
“Ể, cái người lắc tới lắc lui ở phía trước là ai?”
Thầy Hoa nhìn thấy cái bóng lắc lư dưới đèn đường, còn có thịt trắng trắng, không khỏi tò mò đi tới, còn đẩy kính, muốn nhìn rõ hơn.
“Ai mà nửa đêm nửa hôm gây ra động tĩnh lớn như vậy? Trước đây sao tôi không biết, tòa nhà gia thuộc chúng ta còn có người lợi hại như vậy, đã nửa đêm rồi, còn hì hục giống như trâu, ồn tới mức tôi không ngủ được!”
Lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ, nghe có vẻ rất tức giận.
Du Tú Mẫn biết người phụ nữ này, là một người phụ nữ đanh đá có tiếng trong tòa nhà, trị chồng ngoan ngoãn như con cừu, hơn nữa người đàn bà này còn giống như cái loa phường, không chỉ giỏi truyền phát, còn giỏi khuếch đại sự thật.
Một con rắn con bé bằng ngón tay, qua miệng của bà ta, sẽ biến thành mãng xà lớn to như thùng nước.
Du Tú Mẫn không khỏi bật cười, ông trời cũng không muốn cho Phạm Trung sống tốt, để cái loa phường này thức dậy.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, loa phường đi ra, nhịn một bụng tức, bà ta và chồng đã rất lâu không tận hứng, nghe thấy tiếng dâm tục này, trong lòng bà ta liền nổi lửa điên.
“Thầy Hoa, ai nửa đêm nửa hôm làm bậy vậy!”
Loa phường nhìn thấy thầy Hoa, lớn tiếng hỏi.
“Không nhìn rõ, hình như là Phạm sư phụ, nhưng cũng không giống!”
Thầy Hoa nói với giọng không chắc chắn, thời tiết lạnh, trên mắt kính đọng sương, nhìn gì cũng rất mơ hồ.
Loa phường sải bước đi tới, tuy ánh đèn của đèn đường tối mù, nhưng vẫn chiếu rất rõ da thịt, thị lực của bà ta rất tốt, nhìn rất rõ.
“Mẹ ơi, là tên nào vô liêm sỉ, nửa đêm không mặc đồ, ôm cột đèn đường…phi!”
Loa phường che mắt chửi, ngón tay tõe ra rất rộng.
Phạm Trung nghe thấy tiếng của bà ta, quay phắt người lại, nhào về phía bà ta, lập tức ôm thật chặt, còn cảm thấy mỹ nhân này tốt hơn mỹ nhân lạnh lẽo trước đó, người này vừa mềm vừa ấm, ôm rất sướng.
Không đợi loa phường phản ứng lại, Phạm Trung vừa hôn hít vừa sờ soạng người bà ta.
“Đồ lưu manh, đánh chết đồ lưu manh mày, ngay cả tao mày cũng dám càn rỡ, lão Hoắc ông chết rồi à, vợ ông sắp bị lưu manh ức hiếp chết rồi, tới đây mau!”
Loa phường liều mạng giãy giụa, liều mạng đấm đá trên người Phạm Trung, nhưng cho dù bà ta hung dữ, cũng không đánh lại Phạm Trung mình đầy sức lực, nhưng tiếng kêu của bà ta đã đánh thức người của tòa nhà dậy.
Người chạy nhanh nhất chính là ông chồng yếu ớt của loa phường, xách dao thái xông tới, nhìn thấy vợ mình bị Phạm Trung ôm ấp làm càn, ngay cả quần áo cũng không mặc, mắt người đàn ông bốc lửa, kêu oai oái xông tới, muốn chém chết Phạm Trung.
Thầy Hoa cũng tới giúp, những gia đình khác cũng thức dậy, đi ra xem tình hình, còn tưởng thật sự có lưu manh tới hiếp người, đều xách vũ khí tới hỗ trợ.
Người nhiều sức lớn, rất nhanh Phạm Trung bị mọi người chế phục, trần truồng nằm trên đất, tác dụng của thuốc vẫn chưa tan, anh ta giống như con chó đực động dục, kêu ư ử.
“Mất mặt chết được, Phạm sư phụ này sao lại là loại người này, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”
“Mau đi gọi Du Tú Mẫn, mặc đồ đàng hoàng cho anh ta, xấu hổ chết mất!”
Mọi người nhận ra Phạm Trung, đều cảm thấy khó tin, người đàn ông tốt ai cũng khen sao lại là lưu manh ghê tởm như thế này?
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, ánh mắt của mọi người trở nên khinh bỉ, còn có sợ hãi, Phạm Trung này nhìn một cái là biết thần kinh không bình thường, làm hàng xóm với loại người này giống như đặt quả bom hẹn giờ bên cạnh, ai biết khi nào sẽ phát nổ?