Hai vợ chồng Từ Kim Phượng đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy con gái cả quá không hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe trong nhà sắp xếp lấy chồng không tốt sao?
Con gái trong thôn không phải như vậy à?
Còn mỗi ngày so đo với Đường Niệm Niệm, lấy tướng mạo kia của con gái cả, làm con bé nhóm lửa cho Đường Niệm Niệm cũng không đủ tư cách, thật sự là ngựa không biết mặt dài, không có một chút tự biết mình.
"Nội, ăn canh!"
Đường Niệm Niệm múc bát canh gà, đưa cho bà cụ Đường.
Bà cụ uống một hớp, canh gà ngon khiến toàn thân đều ấm áp, yết hầu cũng không khô nữa.
"Quá nhạt!"
Bà cụ Đường chép miệng một cái, chế nhạt.
Người nông thôn đều thích ăn mặn, một là vì đồ ăn mặn ăn được thời gian dài, hai là làm việc đổ mồ hôi, ăn muối có sức lực.
"Muối không tốn tiền mua à, nội, bà thật phá của đó nha!"
Đường Niệm Niệm rất chân thành nói lại, mỗi ngày nói cô phá của, cô còn ghim trong lòng đây này.
Bà cụ Đường bị chẹn họng nửa ngày, vẫn là lần đầu để con nhóc này chặn họng, khiến bà không biết phải nói lại thế nào.
"Muối bao nhiêu tiền một cân, thịt bao nhiêu? Hai thứ này có thể giống nhau sao?"
"Đều phải dùng tiền mua mà."
Đường Niệm Niệm nói thầm câu, thấy bà cụ còn muốn mắng, gắp cái đùi gà chặn miệng của bà ấy lại.
Bà cụ Đường lấy đùi gà ra, không nỡ ăn, muốn trả cho Đường Niệm Niệm.
"Không muốn, đều là nước bọt!"
Đường Niệm Niệm ghét bỏ cực kỳ, cô mới không muốn ăn đồ ăn dính nước miếng của người khác.
Bà cụ Đường vốn còn cảm động vì cháu gái hiếu thuận, nghe lời này, hỏa khí lại vọt lên, hung hăng cắn đùi gà, sau đó liền dừng lại không được.
Thật là thơm!
Bà cụ gặm xong đùi gà, ngay cả xương cũng gặm thành vụn, nói thật, bà ấy đã sống sáu mươi năm, vẫn là lần đầu ăn đùi gà đó.
Trước kia khi ông cụ còn sống, trong nhà ngược lại không thiếu thịt, nhưng bà ấy cũng không nỡ ăn, đùi gà ức gà đều cho ông cụ và con trai, bà ấy chỉ gặm đầu gà chân gà, còn có cánh gà, cũng ăn rất ngon.
Nhưng sau khi ăn được đùi gà, bà cụ Đường mới hiểu được, đây mới là thịt!
Đầu gà chân gà cánh gà, chỉ có chó mới gặm thứ này.
Ánh mắt bà cụ Đường nhìn Đường Niệm Niệm cũng hiền hòa không ít, đứa cháu gái này mặc dù không phải cháu ruột, nhưng rất hiếu thuận, còn thông minh tài giỏi, khó trách ông cụ nói, trong nhà về sau đều phải dựa vào con bé Niệm.
Đã ăn xong cơm tối, bát là Từ Kim Phượng rửa, Đường Niệm Niệm đi bên ngoài tản bộ tiêu thực, đi cùng còn có Đường Cửu Cân.
"Hức..."
Trên đường đi Cửu Cân đều nấc cụt, ban đêm cô bé ăn quá nhiều, canh gà ăn ba bát, cô bé còn ăn đùi gà, cuối cùng còn ăn cơm cháy ngâm canh gà, miếng cháy nở ra trong bụng, thật là no.
"Ngựa ăn cái gì?"
Đường Niệm Niệm dùng tiếng phổ thông đột nhiên hỏi một câu.
"Hả? Ăn cỏ!"
Đường Cửu Cân có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn dùng tiếng phổ thông trả lời, sau đó mắt lom lom nhìn chị hai, muốn nghe đoạn tiếp theo.
Chị hai sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cô nhóc ngựa ăn cái gì chứ?
"Chị hai?"
Đợi nửa ngày, Cửu Cân cũng không nghe được đoạn tiếp theo, nhịn không được hỏi, hoàn toàn quên mình đã rất lâu không nấc cụt.
"Nhìn đường đi!"
Đường Niệm Niệm túm cô nhóc lại, suýt chút rơi vào vũng bùn, vài ngày trước trời mưa liên tiếp mấy hôm, mặc dù đã nắng lên nhưng vẫn có mấy vũng bùn, giẫm vào đều là bùn nhão, như phân vậy.
"A... Em không nấc nữa rồi!"
Cô nhóc rốt cục cũng phát hiện, vui vẻ nhảy lên, nấc cụt thật là khó chịu, nhưng sao cô bé lại đột nhiên hết nấc cụt vậy?
"Chị hai, có phải chị đã giúp em hay không? Chị hỏi ngựa ăn cái gì là có thể hết?"
Đầu óc Cửu Cân rất thông minh, lập tức suy nghĩ rõ ràng, vừa nãy chính là chị hai hỏi một câu, sau khi cô bé trả lời thì không nấc nữa.
"Ừm!"
Đường Niệm Niệm nhẹ gật đầu, nhịn không được nhéo mặt cô nhóc một cái, thịt thịt, xúc cảm cực kỳ tốt.
"Chị hai, vì sao ngựa ăn cái gì là hết nấc cụt vậy?"
Cô nhóc giống như Mười vạn câu hỏi vì sao, trên đường đi đều đuổi theo hỏi, hỏi đến Đường Niệm Niệm không kiên nhẫn được nữa, cô nào biết được vì sao, dù sao chính là đã trị khỏi.
Biện pháp này là kiếp trước cô đi công tác, đột nhiên nấc cụt, một nữ kỹ sư đột nhiên hỏi một câu ngựa ăn cái gì, lúc ấy cô liền vô thức trả lời ăn cỏ, sau đó liền hết nấc cụt.
Nữ kỹ sư cũng không giải thích được nguyên nhân, nói quê cô ấy chính là trị như thế, bách phát bách trúng.
Về sau Đường Niệm Niệm cũng chữa cho những người khác, nhất định phải đột nhiên hỏi mới có hiệu quả, nguyên lý cô cũng không biết.
【 biện pháp này tác giả đích thân thử mấy chục lần, bách phát bách trúng, nhất định phải đột nhiên hỏi, nhất định phải nói ăn cỏ bằng tiếng phổ thông 】
Đường Niệm Niệm lấy ra một quả táo, mới khiến cho cô nhóc ngậm miệng, quả táo là cô thu thập ở kiếp trước, không gian của cô có thể giữ tươi, nhưng mà quả táo không còn nhiều lắm, ba năm tận thế đã tiêu hao không ít.
"Chị hai, đây là cái gì? Ăn ngon thật!"
Đường Cửu Cân yêu thích cắn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, ngon hơn quả dại trên núi nhiều, cô bé chưa từng ăn qua quả nào ngon như vậy.
So với quả nhỏ chú út và chú hai mua về ngon hơn nhiều.
"Quả táo!"
Đường Niệm Niệm lấy ra chính là táo Fuji, một quả nửa cân, hiện tại quả táo trên cơ bản đều không lớn, không có cách nào so sánh được với quả táo của cô.
"Rất đắt ha? Chị hai chị ăn đi!"
Cô nhóc không nỡ ăn, nhón chân lên, muốn đút cho Đường Niệm Niệm ăn.
"Chị đã ăn rồi, em ăn đi."
Đường Niệm Niệm từ chối, cô không quen ăn đồ người khác đã nếm qua, cho nên, cô ghét nhất là ăn lẩu.
Dưới cái nhìn của cô, cả bàn ăn lẩu, chính là đang ăn nước bọt của đối phương.
Nhưng mà cô nhóc Đường Cửu Cân lại cho rằng chị hai không nỡ ăn, để dành cho cô bé ăn, cảm động muốn chết, còn âm thầm thề, chờ sau khi cô bé lớn lên, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, mua rất nhiều đồ ăn ngon cho chị hai.