Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 477




"Ai muốn làm bạn bè với kẻ hèn như mày, cút sang một bên đi, mày thích đội nón xanh vậy thì cứ đội đi, về sau nếu ông đây còn xen vào chuyện của mày, thì ông đây là kẻ lưu manh!"

Tào Chí Thành đẩy bạn mình ra, sau đó hung hăng trừng mắt một cái rồi đi xa.

Chỉ trách mắt anh ta mù, lại coi người như thế là bạn bè, về sau cho dù đầu Diêu Hưng Quốc có mọc cỏ xanh như thảo nguyên hay được lên chức cha, anh ta cũng sẽ không rảnh rỗi xen vào nữa.

Diêu Hưng Quốc há miệng thở dốc, muốn gọi giữ bạn lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Anh thở dài, nghĩ đợi thêm vài ngày nữa để Tào Chí Thanh bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện sau. Thật sự Dương Tuệ không phải là người như vậy, là do Tào Chí Thành có thành kiến sâu nặng.

Đường Niệm Niệm đường đường chính chính đứng ở chỗ để xe để nghe, nghe đến mê mẩn, đến nổi người khác gọi cũng không biết.

Biểu tình của Du Tú Mẫn đứng ở bên cạnh có chút xấu hổ, vài lần muốn gọi cô gái này để nhường đường, nhưng lại không dám. Thoạt nhìn cô gái này có vẻ không dễ chọc, cô ấy có chút sợ.

Tào Chí Thành nổi giận đùng đùng đi từ trong ra, nhìn cũng không thèm nhìn các cô, lấy xe ra rồi lập tức rời khỏi.

Ngay sau đó Diêu Hưng Quốc cũng đi ra, nhìn thấy các cô, trên mặt có chút xấu hổ.

Đường Niệm Niệm cười với anh một cái, sau đó bước đi đuổi theo Tào Chí Thanh. Hẳn là người này biết được chút nội tình gì đấy, đi hỏi thăm một phen, biết đâu có thể thuận lợi đào góc tường.

Du Tú Mẫn càng xấu hổ hơn, cô nhanh chóng lấy xe ra chạy đi, trong lòng đồng cảm với Diêu Hưng Quốc. Bạn anh ta đã nói chắc chắn đến như vậy rồi, hẳn là sẽ không phải chuyện bịa, người đàn ông này tám chín phần là có vợ ngoại tình rồi.

Cô ấy khẽ thở dài, đàn ông tốt lại không cưới được người vợ tốt, đàn bà tốt lại không có được người chồng tốt, nguyệt lão bao giờ cũng thích làm những trò trớ trêu như thế, tạo thành nhiều cặp vợ chồng không hạnh phúc.

Đường Niệm Niệm chạy đến chỗ không người, sau đó lấy chiếc xe đạp ra rồi chạy nhanh đuổi theo Tào Chí Thành.

"Đồng chí, tiền cậu rớt này!"

Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, Tào Chí Thành lập tức đạp phanh lại, cúi đầu nhìn xung quanh.

"Nhìn lầm rồi, là tờ giấy bỏ."

Đường Niệm Niệm đuổi tới, một cước đá văng tờ giấy trên mặt đất, biểu tình Tào Chí Thành hơi tiếc nuối, muốn đạp xe đi tiếp.

"Cậu là bạn của Diêu Hưng quốc phải không? Có phải là muốn Diêu Hưng Quốc lập tức ly hôn, dạy cho đôi cẩu nam cẩu nữ một trận?" Đường Niệm Niệm hỏi, đi thẳng vào vấn đề.

Tào Chí Thành vừa mới chuẩn bị đạp xe, anh ta hốt hoảng đến mức thiếu chút nữa ngã xuống đất, anh ta nghi ngờ nhìn cô.

Anh ta nhớ rõ, cô gái này hình như không quen Diêu Hưng Quốc mà?

Mười giây sau, hai người ngồi xuống trong một quán trà yên tĩnh, Đường Niệm Niệm mời khách, vung tay rất hào phóng. Một ấm trà Long Tĩnh, một dĩa bánh hạt điều, bánh luân giáo, bánh bao giăm bông, mì tôm, bánh bơ, bày biện đầy một bàn.

Biểu tình Tào Chí Thành càng cảnh giác hơn, không có chuyện gì mà lại ân cần đến thế, không phải kẻ gian thì cũng là bọn trộm cắp, rốt cuộc cô gái này muốn làm gì?

"Đồng chí Tào, uống trà đi!"

Đường Niệm Niệm đưa cho anh ta một chén trà Long Tĩnh, cô đẩy tô mì tôm đến trước mặt anh ta: "Hương vị mì tôm ở đây không rồi, bánh bao ăn cũng ngon lắm."

Trước đây cô từng đến quán trà này ăn vài lần cùng với Thẩm Kiêu, cô thích nhất là món mì tôm cùng với bánh bao giăm bông, Thẩm Kiêu lại thích ăn những món bánh ngọt, bánh ga tô cùng với bánh luân giáo, còn có bánh hạt điều nữa, tất cả đều là những món mà anh thích ăn, lần nào đến cũng sẽ gọi.

Tào Chí Thành nghĩ một lát, sau đó đơn giản dứt khoát ăn hết, không ăn thì quá uổng.

Chờ đến khi anh ta ăn gần xong, Đường Niệm Niệm cũng đã ăn hết mì tôm và bánh bao giăm bông rồi, cô lau miệng hỏi: "Chuyện vợ của Diêu Hưng Quốc hư hỏng, anh có bằng chứng sao?"

"Không có."

Tào Chí Thành sửng sốt, sau đó phẫn nộ nói: "Nếu tôi có chứng cứ thì đã sớm đưa cho tên ngu xuẩn Diêu Hưng Quốc kia nhìn!"

"Chỉ là lời nói suông, nói mà không có chứng cứ, vậy thì anh có mắng thế nào cũng vô ích!"

Đường Niệm Niệm cảm thấy Diêu Hưng Quốc bảo vệ vợ của mình như vậy là đúng. Muốn bắt người khác thông dâm với nhau, không phải chỉ có nói miệng là được.

"Tôi và cậu ấy là bạn bè của nhau, sao tôi có thể lừa cậu ấy được?" Tào Chí Thành tức giận đến mức thức ăn cũng không thèm ăn nữa, càng nghĩ anh ta càng tức. Lúc trước anh ta đã khuyên Diêu Hưng Quốc đừng cưới Dương Tuệ, người đàn bà đó khi còn trẻ đã không an phận, chắc chắn sau khi kết hôn lão Diêu sẽ bị cắm sừng.

Quả nhiên, hiện tại đầu Diêu Hưng Quốc đã xanh mướt một mảng.

"Anh em như quần áo, vợ như tay chân!"

Đường Niệm Niệm thuận miệng nói một câu, trong tình huống không có chứng cứ, anh em mà dám hất bát nước bẩn cho vợ mình như thế, có thể ném đi như quần áo rách.

Tào Chí Thành ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh ta đang trong cơn tức giận, nhất thời chưa phản ứng lại được.

"Cậu có biết nhân tình của Dương Tuệ là người nào không?" Đường Niệm Niệm hỏi.

Rốt cuộc người đàn bà này có phải kẻ dâm đãng hay không, cô tra xét một cái là rõ.

"Là kẻ khốn Mạnh Sinh Dân kia, làm ở cùng đơn vị với Diêu Hưng Quốc, tên tiểu bạch kiểm này trước đây từng qua lại với Dương tuệ, nhưng người nhà Dương Tuệ không đồng ý, vậy nên cô tả mới gả cho lão Diêu!" Tào Chí Thành tức giận nói.

"Tại sao lại không đồng ý?"

"Mạnh Sinh Dẫn mất cha từ nhỏ, trong nhà chỉ còn một góa phụ, gia cảnh vô cùng nghèo khó." Tào Chí Thành trào phúng nói.

Cha mẹ Dương Tuệ đều là kiểu người hợm hĩnh, chắc chắn sẽ không đồng ý cho mối hôn sự này. Bản thân Dương Tuệ cũng không muốn sau này phải trải qua cuộc sống gian nan, nên cô ta đã gả cho Diêu Hưng quốc, kết quả đôi cẩu nam cẩu nữ này vẫn còn vương vấn không dứt, muốn tiếp tục ở bên nhau.

Đường Niệm Niệm gật đầu, việc này chỉ cần tra xét một chút là sẽ rõ.

"Đi thôi!"

Cô đứng dậy bước đi, tiền trà bánh cô đã thanh toán, cần phải nắm chắc thời gian để đi điều tra chuyện của Dương Tuệ cùng với Mạnh Sinh Dân, cần phải đào dược Diêu Hưng Quốc về tay càng sớm càng tốt.

"Cô bỏ hết mấy thứ này sao?" Tào Chí Thành kêu lên.

Trên bàn còn có nhiều món ăn còn chưa ăn hết.

Đường Niệm Niệm đã đi một khoảng xa, cô không đáp lại. Tào Chí Thành chỉ đành uống hết ly trà, sau đó đóng gói thức ăn về, trong lòng cảm thấy mông lung, không biết là anh ta nói với Đường Niệm Niệm chuyện này là đúng hay sai?

Mặc kệ đi, dù sao chuyện đàn bà hư hỏng Dương Tuệ kia cũng không phải là chuyện bí mật gì ở trong nhà máy, cũng chỉ có lão Diêu kia là ngu xuẩn không biết gì, vẫn coi dâm phụ kia như báu vật.