Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 474




Đối với những lời này, người trong thôn nhất trí đồng ý, còn có người đưa ra ý kiến, để đại đội trưởng báo cáo danh hiệu chiến sĩ thi đua cho Đường Niệm Niệm, mỗi đại đội đều có tư cách đề cử.

"Còn cần mọi người nói sao? Tôi đã sớm báo lên rồi, đầu xuân năm sau sẽ có kết quả!"

Đại đội trưởng cực kỳ đắc ý, tháng trước ông ấy đã trình báo lên rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả nên ông không nói với ai.

Nhưng ông có thể nắm chắc bảy tám phần là bé Niệm sẽ được chọn.

Khóe miệng bà cụ Đường kéo đến tận mang tai, việc vui thật sự là tới liên tiếp trong ngày. Bà đã tới tuổi già rồi, không ngờ không chỉ có tiền lương, mà còn được lên ti vi.

Ai da, nếu ông cụ có thể sống lâu thêm vài năm thì tốt rồi. Ông già đáng thương, chưa được hưởng phúc!

Nhưng bà cụ Đường cũng không ngậm ngùi lâu lắm, bà là một người phóng khoáng, nói không chừng hiện tại ông cụ đã đầu thai vào nhà phú quý nào đó, đang sống vui vẻ.

Buổi tối hôm nay, người trong Đường Thôn ngủ vô cùng trễ, vậy nên ngày hôm sau mọi người đều dậy muộn, lúc làm việc cũng không có tinh thần, thỉnh thoảng ngáp dài ngáp ngắn.

Chuyện Đường Thôn được lên ti vi đã nhanh chóng truyền khắp thị trấn, những thôn khác đều cực kỳ hâm mộ, đây chính là thôn thứ nhất trong cả thị trấn được lên ti vi đó.

Kết quả của việc lên ti vi chính là những đại đội khác cũng muốn tới tham quan Đường Thôn, thịnh tình này đại đội trưởng không thể từ chối, chỉ đành phải đi sắp xếp.

Việc này Đường Niệm Niệm mặc kệ, nhưng cô chỉ có một yêu cầu: "Không được để ảnh hưởng đến việc làm trong phân xưởng, cũng không được phô trương thanh thế."

Cô nhớ rõ lúc trước từng xem qua một bộ phim do chú Bản Sơn diễn, một nông thôn làm kinh tế có chút khởi sắc, vậy nên cán bộ to nhỏ phía trên đều muốn tới thôn tham quan chỉ đạo. Hôm nay có chủ nhiệm đến, ngày mai lại tới một trưởng phòng, ngày mốt lại có khoa trưởng, toàn là quan lớn, phô trương không nhỏ, bọn họ đều muốn ăn uống linh đình, được dẫn đi dạo phố.

Kết quả chưa tới nửa năm, thôn kia bị kiệt sức bởi những người này, nuôi dưỡng biết bao nhiêu động vật cũng không đủ để bọn họ ăn uống.

Vậy nên cô phải phòng bị trước, không thể để đi vào vết xe đổ đó được.

"Nhưng dù sao cũng phải chiêu đãi vài món ăn ngon chứ? Người tới là khách, dùng rau xanh hay củ cải chiêu đãi thì cũng quá keo kiệt đi," Đại đội trưởng trưng cầu ý kiến.

"Mời họ ăn thịt heo thịt bò thịt gà sao?" Đường Niệm Niệm hỏi lại.

Đại đội trưởng ngượng ngùng nở nụ cười, đúng là ông đang nghĩ như vậy, người tới là khách, trước kia khi còn nghèo nàn, người trên công xã tới chỉ đạo công tác, ông cũng lấy ra đồ ăn tốt nhất để mời khách mà.

Hiện tại điều kiện đã tốt hơn, chắc chắn không thể để khách ăn mấy món mộc mạc quá được.

"Bác ba, Chư Thành có hai mươi mốt công xã, mỗi ngày một người tới, phải sắp xếp hơn phân nửa tháng rồi, đó là chưa kể đến những cán bộ huyện, tỉnh thành, tỉnh nữa. Hiện tại Đường Thôn chúng ta được lên ti vi, sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều người đến thăm, nếu bác đều an bài toàn sơn hào hải vị, vậy thông chúng ta có bao nhiêu nhà máy đi nữa cũng không đủ để bác sắp xếp chuyện ăn uống."

Đường Niệm Niệm nói không chút khách khí, tính tình cô không tốt, căn bản không chào đón những người này tới thăm.

Vẻ tươi cười trên mặt đại đội trưởng biến mất, ông rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói: "Bé Niệm, hay là bác đi từ chối?"

"Bác đã đáp ứng hết rồi, nhưng lại cự tuyệt chẳng phải bọn họ sẽ nói Đường Thôn chúng ta keo kiệt sao? Bây giờ đã lỡ rồi, nếu lần sau lại có người tới thăm, bác cứ lấy lấy lý do nhà máy bận rộn mà từ chối."

Đường Niệm Niệm tạm dừng,nhịn không được nói: "Bác ba, bác biết vấn đề lớn nhất của bác là gì không?"

"Là gì?"

Đại đội trưởng khiêm tốn thỉnh giáo.

"Quá coi trọng tình người, bên tai lại mềm, về sau những chuyện như thế này, bác cứ thương lượng cùng với anh ba, đừng có một mình quyết định!"

Đường Niệm Niệm không chừa chút mặt mũi nào, tật xấu mềm lòng này của đại đội trưởng không phải là chỉ mới có ngày một ngày hai.

Biểu tình của đại đội trưởng hơi ngượng ngùng, ông gật đầu cam đoan: "Về sau bác chắc chắn sẽ không quyết định một mình. Bé Niệm, cháu cứ yên tâm!"

Chuyện này quả thật là ông làm sai rồi, đối với sự phê bình của bé Niệm, ông sẽ rút ra kinh nghiệm, cam đoan sẽ không tái phạm.

Nhóm đầu tiên đến thăm là công xã ở bên cạnh, bọn họ phái mười đại biểu đến, ngồi xe máy cày đến, cả nam lẫn nữ đều xuýt xoa trước cơn gió lạnh. Đại đội trưởng đứng nghênh đón ở đầu thôn, dẫn bọn họ đi đến chỗ phòng tiếp khách để sưởi ấm.

Uống hết một chén trà nóng, người bọn họ đã dần ấm áp lại, sau đó đi tham quan phân xưởng, cơm trưa ăn ở nhà đại đội trưởng, không có quá nhiều món ăn, một bát thịt, thêm một ít rau dưa ăn kèm, cơm cũng chỉ là cơm khoai lang.

Nhưng những người đến thăm đều cảm thấy thế này là long trọng rồi, dù sao hiện tại có rất nhiều người còn chưa được ăn thịt, thức ăn cũng không có dầu, nấu cơm khoai lang phải cho không ít nước, ăn nhão như cháo.

Hiện tại được ăn cơm khô, còn có thể ăn thịt, đây đã là bữa ăn tốt nhất rồi.

Vừa tiễn đi một nhóm, hôm sau một nhóm khác lại tới, liên tiếp có năm nhóm tới đây, đại đội trưởng mệt đến mức chân bước đã loạng choạng, rốt cuộc ông cũng hiểu được lời Đường Niệm Niệm nói có ý nghĩa là gì.

"Phải từ chối, sau này mặc kệ ai nói gì cũng phải từ chối!"

Buổi sáng đại đội trưởng xoa bóp eo, gian nan rời khỏi giường, hôm nay còn có một nhóm người tới thăm, ông phụ trách tiếp đãi.

"Xứng đáng, đây là ông tự tìm khổ mà ăn!"

Hoàng Chiêu Đệ thầm oán giận, mỗi lần có khách đến bà ấy đều phải đi nấu cơm, phiền chết mà.

"Đồng ý hết lần này thôi, sau này nếu ông lại mang người về, bà đây nhất quyết không hầu hạ!"

Hoàng Chiêu Đệ đe dọa, hiện tại bà là người phụ trách việc đan quạt rơm, ít nhiều gì cũng coi như là một cán bộ, dựa vào đâu mà lần nào cũng bắt bà ấy phải đi nấu cơm. Thời gian quý giá của bà ấy đều phải lãng phí vào chút chuyện vặt vãnh như thế này, làm chậm trễ tiến độ công việc của bà.

"Không mang về nữa, ông đây còn bị đau eo đây này!"

Đại đội trưởng bóp eo vài cái, đau chết ông mà. Chỉ tính thêm hôm nay, rồi còn ba đợt cuối cùng nữa thôi, những người sau ông sẽ từ chối hết.

Lúc này đại đội trưởng hạ quyết tâm rất lớn, cán bộ công xã đến làm công tác tư tưởng cũng vô ích.