Tối nay, trong thôn không chỉ người nhà họ Đường sốt ruột, mấy gia đình được thông báo khác còn căng thẳng hơn nhà họ Đường, Đường Kiến Thụ chọn một điển hình ở mỗi phân xưởng, là người bình thường biểu hiện tốt nhất, tay chân nhanh nhẹn, làm việc vừa nhanh vừa tốt.
Ngoài bà cụ Đường đan quạt rơm, mấy phân xưởng khác đều được lựa chọn công bằng, không có quan hệ nhân tình.
Mấy hộ gia đình nhận được thông báo đều giống như bà cụ Đường, không có tâm trạng ăn cơm tối, lục rương soát tủ tìm bộ đồ phù hợp, lão sư phụ đan tre thậm chí còn lục ra bộ đồ cưới mặc khi kết hôn mấy chục năm trước.
Trong một tối, bà cụ Đường thay bảy tám chục bộ đồ, giống như bươm bướm hoa, lượn tới lượn lui trong phòng ngủ và phòng khách.
Ở phòng ngủ thay đồ, ra ngoài phòng khách phô ra, mọi người đều khen đẹp, nhưng bà cụ Đường cảm thấy họ khen không có thành ý, thế là lại quay vào thay một bộ khác.
Tới tới lui lui, cởi rồi lại mặc, mặc rồi lại cởi.
Tuyên Trân Châu và Từ Kim Phượng ở bên cạnh làm “quân sư đầu chó”, tham mưu cho bà ấy.
“Chiếc áo dạ màu xanh thẫm này đẹp, mẹ mặc trông sang hơn vợ địa chủ Tuyên nữa!” Từ Kim Phượng khen.
“Con cảm thấy áo màu nâu nhạt này đẹp hơn!” Tuyên Trân Châu có ý kiến khác.
Bà cụ Đường thích chiếc màu đỏ thẫm hơn, bà ấy cảm thấy có không khí hân hoan.
Mùa đông này, bà ấy đã may bốn chiếc áo dạ, đều là Đường Niệm Niệm hiếu kính bà ấy.
Bà cụ Đường vô cùng rối rắm, hận không thể mặc hết cả bốn, bà ấy đột nhiên cảm thấy đồ mới nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, chọn một bộ thích hợp quá khó, không giống trước đây, chỉ một bộ đồ ra ngoài, không cần động não lựa chọn.
Đường Niệm Niệm vào. Cầm áo bông cũ tà xéo màu chàm, nói: “Mặc cái này.”
“Cái này cũ quá rồi, quay ti vi mà!”
Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều phản đối, khó khăn lắm mới lên ti vi, chắc chắn phải sửa soạn thật kỹ.
“Ngày mai quay làm việc, không phải quay bà kết hôn, phải mặc cho giống nhân dân lao động!”
Đường Niệm Niệm nghiêm túc giải thích, mặc tây như thế, nào giống người làm việc, quá giả rồi.
Bà cụ Đường vỗ đầu, quả quyết mặc đồ cũ.
Đường Niệm Niệm lại bảo Đường Kiến Thụ đi thông báo mấy hộ gia đình kia, đừng làm quá long trọng, mới hơn quần áo bình thường mặc một chút là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, người trong thôn đều dậy rất sớm, mọi người nói chuyện bé tiếng hơn bình thường, người đàn bà đanh đá giọng nói to nhất thôn, tiếng nói khi gọi chồng con ăn sáng còn dịu dàng hơn khi bà ấy kết hôn.
Những người phụ nữ bình thường đi đứng hấp tấp đều trở nên dịu dàng nhẹ nhàng, trai gái già trẻ trong thôn đều không hẹn mà cùng thả chậm tiết tấu, đợi người của đài truyền hình tới.
Đài truyền hình trực tiếp từ tỉnh thành lái xe tới, tới Đường Thôn phải khoảng chín giờ.
Dựa theo sự sắp xếp của Đường Niệm Niệm, bò vàng già và ông cụ đội nón ở cổng thôn đã sớm ở trên cầu đá chờ, các phụ nữ giặt đồ đã sớm mặc áo bông hoa mình thích nhất, cầm gậy bên sông đợi.
Các đàn ông ngoài đồng cũng xách cuốc, thường xuyên ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Ông cụ trên cầu đá đã hút ba bao thuốc, lần thứ tư nhét sợi thuốc vào trong ống thuốc, một tiếng huýt sáo sắc bén truyền tới.
Đây là tín hiệu người trong thôn đã hẹn trước.
Đường Cửu Cân đảm nhiệm người đưa tín hiệu, trèo lên cây nhãn già cao nhất trong thôn, nhìn thấy phía xa có xe ô tô tới, huýt sáo báo tin.
“Tới rồi tới rồi!”
Mọi người giống như là đột nhiên bấm nút phát sóng, lập tức hoạt động.
Người phụ nữ cầm gậy lên, dùng sức đập quần áo, nước bắn tứ tung, người đàn ông vung cuốc lên cao cao, vung một cuốc xuống, một khối đất to được đào lên.
Ông cụ ở cầu đá không nhét thuốc nữa, giắt ống thuốc ngang hông, quất một roi vào không trung, con bò vàng chậm rãi di chuyển, nó muốn đi qua cầu đá, đến bãi cỏ trên bờ đối diện ăn cỏ tươi non.
Cửu Cân từ trên cây tụt xuống, cùng đám bạn chơi đùa dưới gốc cây nhãn già, tiếng cười đùa thanh thúy giòn giã, bên cạnh còn có mấy bà lão và ông cụ xách giỏ than, ngồi dán vào tường phơi nắng, nhân tiện tán gẫu.
Tất cả đều như thường, chỉ là người mới hơn bình thường không ít.
Xe của đài truyền hình lái tới cổng thôn, cậu Chương mở cửa sổ ra, nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp ấm áp này, bảo tài xế mau chóng dừng xe.
“Quay lại cảnh này, quá đẹp, dùng làm ảnh bìa!”
Không chỉ cậu Chương, mấy người ở của đài truyền hình cũng nghĩ như vậy.
“Cái thứ giống như ống pháo đó muốn làm gì? Hoảng quá.”
“Chắc chắn không phải đốt pháo, sợ cái gì, Tiểu Niệm nói giống như bình thường!”
“Các người đừng nhìn cái ống pháo đó, mau giặt đồ!”
Mấy người phụ nữ đều là lần đầu thấy máy quay phim, không biết cậu Chương đang quay phim, có hơi hoảng, nhưng họ rất nhanh liền bình tĩnh lại, dù sao cũng từng tiếp đãi thương nhân nước ngoài, họ đã là người Đường Thôn chín chắn rồi.
Đại đội trưởng cũng là một đại đội trưởng chín chắn, sải bước dứt khoát đi tới, từ xa đã vươn tay ra, cao giọng nói: “Chào mừng các vị lãnh đạo tới chỉ đạo công tác của đại đội Đường Thôn chúng tôi, các lãnh đạo đi đường vất vả rồi!”
“Đâu có đâu có, đội trưởng Đường quá khiêm tốn rồi, chúng tôi là tới học hỏi kinh nghiệm của mọi người!”
Cậu Chương là người dẫn đội của đợt phỏng vấn này, hai tay nắm chặt tay của đại đội trưởng, nói không ít lời khách sáo.
Đại đội trưởng dẫn họ tới phòng khách quý uống trà, nơi gọi là phòng khách quý chính là phòng làm việc ủy ban thôn, trên cái bàn đơn sơ bày không ít hạt dưa điểm tâm, trông không keo kiệt như thế.
“Đồng chí Đường Niệm Niệm đâu?”
Cậu Chương không nhìn thấy Đường Niệm Niệm, hỏi.
“Con bé ở trong xưởng, lát nữa chúng ta tới.” Đại đội trưởng cười nói.
“Ngay bây giờ đi.”
Cậu Chương lập tức đứng dậy, hôm nay anh ta còn phải quay về tỉnh, phải tranh thủ thời gian.
Họ ra khỏi phòng khách quý liền nhìn thấy một đám trẻ con ở bên ngoài thập thò, mắt to sáng long lanh, nhìn thấy họ đi ra, bọn trẻ cùng chạy tán loạn.