Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 465




Chủ nhiệm Tôn đang đạp xe, tốc độ cực kỳ nhanh, Đường Niệm Niệm không nhanh không chậm theo phía sau.

Địa điểm của tình nhân cách đài truyền hình không xa, đạp xe mười phút là có thể tới, tới về hai mươi phút, ăn cơm mười phút, còn có nửa tiếng tình chàng ý thiếp với tình nhân, một tiếng nghỉ trưa dư sức.

Khi sắp tới nhà tình nhân, chủ nhiệm Tôn lật mặt áo khoác đang mặc lại, đội mũ lên, tháo mắt kính xuống, còn hơi khom lưng, lập tức già đi mười mấy tuổi, như hai người so với hình tượng ở đài truyền hình.

Chủ nhiệm Tôn gõ ba lần cửa, cửa mở ra, một người phụ nữ đẫy đà xinh đẹp lộ mặt ra, nhìn thấy ông ta, lộ ra nụ cười vui vẻ, cho ông ta vào.

Người phụ nữ còn mở cửa to hơn một chút, cố ý nói to: “Anh trai, hôm nay có thịt, anh ăn nhiều cơm một chút, lần sau đừng đưa tiền nữa, người nhà mình đừng khách sáo!”

“Vậy không được, anh em ruột vẫn tính sổ rõ ràng, không nhận tiền anh không tới nữa!”

Chủ nhiệm Tôn khàn giọng trả lời một câu, thân phận ông ta xuất hiện ở đây là anh họ phía nhà mẹ của người phụ nữ này, làm công việc tạm thời trong thành phố, mỗi trưa đều tới ăn cơm.

Các hàng xóm đều tin lời giải thích này, dù sao chủ nhiệm Tôn chỉ là buổi trưa tới ăn bữa cơm, thời gian khác đều không tới, không có gì khả nghi.

Cửa đóng lại, Đường Niệm Niệm vòng dưới bệ cửa sổ phía sau, tai cô thính, rất nhanh liền nghe thấy âm thanh không phù hợp với thiếu nhi, hai người này gấp đến độ ngay cả cơm cũng không màng ăn.

Mười phút trôi qua, động tĩnh biến mất.

Đường Niệm Niệm ghét bỏ bĩu môi, quả nhiên đàn ông bốn mươi củ cải rỗng ruột, thật không có.

“Anh Tôn, Tiểu Kiệt đã mười một tuổi rồi, dạo này thường xuyên hỏi em thân phận của anh, nó đã hoài nghi rồi.” Người phụ nữ nhỏ tiếng nói.

“Đừng gấp, sắp rồi!”

“Em không gấp, không danh không phận theo anh mười mấy năm, em cam tâm tình nguyện, nhưng Tiểu Kiệt càng lớn càng khó dỗ, em chỉ lo lắng ngày nào đó nó…haiz!”

“Cùng lắm nửa năm nữa, người phụ nữ già đó dạo này tính tình ngày càng nóng nảy, sắp không ổn rồi.”

Ngữ khí của chủ nhiệm Tôn vô cùng chắc chắn.

Đường Niệm Niệm dưới bệ cửa sổ động tâm tư, lẽ nào chủ nhiệm Tôn hạ độc vợ?

Trong phòng lại vang lên tiếng ám muội, hai người lại làm, lần này còn chưa tới mười phút, sau khi chủ nhiệm Tôn ăn cơm, vội vã quay về đài truyền hình làm việc, thời gian vừa chuẩn.

Đường Niệm Niệm rửa hình trong không gian, là ảnh giường chiếu chất lượng cao của chủ nhiệm Tôn và tình nhân, cô không vội đi tìm phó chủ nhiệm Mã, phải xác định tình trạng của vợ chủ nhiệm Tôn trước.

Buổi chiều cô tới tòa nhà gia thuộc của cục quảng điện, vợ chủ nhiệm Tôn là quan chức cấp cao của quảng điện, gia thế cũng rất tốt, chủ nhiệm Tôn có thể có hôm nay, toàn dựa vào vợ.

Đường Niệm Niệm không tốn bao nhiêu sức đã hỏi thăm được tình trạng của vợ Tôn, dạo này sức khỏe quả thực không tốt lắm, đã hơn nửa tháng không đi làm, xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.

“Dạo này tính khí của Tiểu Cao hình như ngày càng tệ, sáng hôm nay có phải lại nổi cáu với Tiểu Tôn không?”

“Tối qua cũng vậy, còn đập đồ, tôi sống ngay dưới lầu nhà họ, choang một tiếng, giống như động đất, ông nhà tôi đã bị dọa đến mức uống thuốc.”

“Tiểu Tôn cũng tội nghiệp, làm hết việc nhà, ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói với Tiểu Cao, cậu ta không dám nhỉ!”

“Tiểu Cao này còn không sinh được con, còn lớn hơn Tiểu Tôn mấy tuổi, cô ta cũng phải thông cảm một chút cho chỗ khó của Tiểu Tôn chứ, ngày nào cũng quậy như vậy, may mà tính khí Tiểu Tôn tốt, đổi lại là người đàn ông khác thử xem, sớm ly hôn rồi!”

Đường Niệm Niệm chuyên chọn mấy bác gái túm tụm dưới lầu tán gẫu hỏi thăm, rất nhanh đã nắm được tình báo tuyến đầu, những bác gái này biết rõ chuyện nhà họ Tôn như lòng bàn tay.

“Tính khí của Tiểu Cao này luôn rất tệ sao?” Đường Niệm Niệm tò mò hỏi.

“Lúc trẻ đã không tốt rồi, vợ chồng bọn họ sống ở tòa nhà này mười mấy năm, chưa từng thấy tính tình Tiểu Cao tốt bao giờ, nhưng dạo này giống như ăn thuốc nổ, không chỉ nổi giận với Tiểu Tôn, cũng không có thái độ tốt với chúng tôi.” Một bà bác hậm hực nói.

“Hai hôm trước gặp mặt cô ta ở hành lang, ây dô, mặt còn đen hơn than, còn trừng mắt với tôi!” Một bác gái khác hừ nói.

“Hôm qua, ông nhà tôi bằm nhân hoành thánh, Tiểu Cao liền tới gõ cửa, đen mặt nói nhà tôi quá ồn ào, ảnh hưởng cô ta nghỉ ngơi, dáng vẻ đó giống như ai mắc nợ cô ta mấy trăm tệ vậy, tôi không thuận cô ta, nói cô ta ngày nào cũng cãi nhau với Tiểu Tôn, còn đập đồ, chúng tôi đều không nói gì!”

Bác gái sống ở lầu trên nhà họ Tôn cũng có ý kiến rất lớn với vợ Tôn.

Dưới sự miêu tả của họ, vợ Tôn là một người tùy tiện, tính tình nóng nảy, còn thích động tay, dưới uy quyền của vợ, chủ nhiệm Tôn là người đàn ông đáng thương hèn mọn sinh tồn.

Nếu không nghe thấy đoạn đối thoại giữa chủ nhiệm Tôn và tình nhân, có lẽ Đường Niệm Niệm sẽ cảm thấy vợ Tôn đã tới kỳ mãn kinh.

Nhưng bây giờ, cô càng hoài nghi vợ Tôn bị đầu độc hơn.

Có phải đầu độc hay không, chỉ cần gặp người thật là biết.

Đường Niệm Niệm tới nhà họ Tôn ở lầu ba, gõ cửa, qua rất lâu, cửa mới mở ra, một người phụ nữ trung niên tướng mạo bình thường, dáng người mập lùn, gương mặt phù nề, biểu cảm thiếu kiên nhẫn xuất hiện ở cửa.

“Cô là ai?”

Giọng điệu của vợ Tôn rất dữ.

“Tìm dì!”

Ngó lơ gương mặt đen của vợ Tôn, Đường Niệm Niệm đẩy cửa đi vào.

“Cô làm gì, mau ra ngoài!”

Mặt vợ Tôn càng đen, bà ta không quen cô gái này, hơn nữa tình trạng sức khỏe của bà ta ngày càng tệ, uống thuốc không có chút chuyển biến tốt, đầu càng đau hơn, còn luôn buồn nôn, bụng cũng đau, đến mấy bệnh viện đều không tra ra được nguyên nhân.

“Dạo này có phải thân thể rất bất ổn không? Đau đầu buồn nôn mất sức mất ngủ nóng nảy bất an?”

Đường Niệm Niệm nói chuỗi dấu hiệu của trúng độc thủy ngân, điều cô nghi ngờ đầu tiên chính là trúng độc thủy ngân.