Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 462




Đường Mãn Đồng vừa hay bàn nghiệp vụ ở tỉnh thành, cuối năm rồi, vớ, kẹp tóc đều là hàng bán chạy, mặc kệ có tiền hay không có tiền, người dân đều phải mua một ít ăn tết, khoảng thời gian này, anh ta đều đi công tác bên ngoài.

“Niệm Niệm cứu hỏa ở đường Lục Lâm? Con nhỏ chết tiệt này, ngày mai chú đi tìm nó!”

Đường Mãn Đồng nghe nói chuyện ban ngày có cháy, nhưng anh ta không ngờ cháu gái tới hiện trường cứu người, may mà người không sao, chỉ là bị cháy mấy cọng tóc.

“Mãn Đồng con dẫn con nhỏ đó tới bệnh viện khám trước, kê ít thuốc, đừng để lại sẹo!”

Bà cụ Đường thay đổi ý, bệnh viện tỉnh tốt hơn bệnh viện huyện, phải để cháu gái trị thương ở tỉnh, cô gái xinh như hoa tuyệt đối đừng hỏng mặt.

Đường Niệm Niệm vẫn chưa biết sự tích anh dũng của mình đã truyền khắp công xã, càng không biết thứ đang đợi cô về là một bữa măng tre xào thịt.

Nhưng ngày hôm sau cô đã biết, bởi vì Đường Mãn Đồng tìm tới nơi rồi.

Đường Mãn Đồng nâng mặt cô trước, quan sát kỹ cả buổi, thấy chỉ là mấy vết bỏng không nghiêm trọng, đều đóng vảy rồi, lúc này mới yên tâm, hung hăng chửi cô một trận.

“Tóm lại cháu đợi về nhà ăn đòn đi, bà cháu nói đó, phải đánh nát mông của cháu!”

“Cháu biết rồi!”

Đường Niệm Niệm không hề sợ, câu nói đánh nát mông này, từ lúc cô hiểu chuyện bà cụ đã nói rồi, cũng chưa từng thật sự đánh nát mông cô, bà cụ chỉ là miệng dao, tim cũng không phải đậu phụ, nhưng mềm hơn miệng một chút.

Đường Mãn Đồng đứng dậy, chuẩn bị rời đi, anh ta còn một đống việc, rất bận.

“Chú đi đây, mấy hôm nay đừng ăn cà và tương dầu, cá và hải sản cũng đừng ăn, đề phòng lưu lại sẹo!”

Đường Mãn Đồng dặn dò một câu.

【 Tập tục Đường Thôn, cà và tương dầu sẽ khiến vết thương để lại sẹo, cá và hải sản là đồ kích thích, không tốt cho việc lành thương 】

“Biết rồi biết rồi, chú mau đi đi!”

Đường Niệm Niệm giục anh ta đi, lải nhải phiền muốn chết.

Cô có linh tuyền hộ thể, cho dù ngày ngày ăn ngỗng cũng sẽ không có sẹo.

“Không biết ý tốt!”

Đường Mãn Đồng búng lên trán cô một cái, còn trợn mắt, kéo cửa ra, đụng mặt Chương Nhạc Vi và Tuyên Xuân Vinh ở cửa.

Chương Nhạc Vi và Tuyên Xuân Vinh đến nhà ăn ăn sáng, còn ra ngoài dạo một vòng, vừa quay về.

Đường Mãn Đồng cười với họ rồi nhấc chân muốn đi, nhưng mới đi được vài bước, anh ta liền quay người, nhìn chằm chằm Tuyên Xuân Vinh, nhìn rất lâu, mới không chắc chắn hỏi: “Cậu là Tuyên Xuân Vinh?”

“Đúng vậy, xin hỏi anh là?”

Tuyên Xuân Vinh gật đầu, anh ta không biết Đường Mãn Đồng.

“Cô gái này là người yêu cậu?”

Sắc mặt Đường Mãn Đồng trở nên khó coi, nắm đấm cũng siết chặt lại.

Đường Hồng Hạnh còn ở nhà đòi sống đòi chết, tên khốn này lại có người yêu rồi.

“Vẫn chưa phải là người yêu chính thức, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Tuyên Xuân Vinh không thừa nhận, sợ làm hỏng danh tiếng của Chương Nhạc Vi.

“Đồ lưu manh!”

Đường Mãn Đồng phẫn nộ vung một đấm tới, đập lên mặt Tuyên Xuân Vinh, không đợi anh ta phản ứng lại, đấm thứ hai lại đập tới.

Chương Nhạc Vi lo lắng muốn đi can ngăn, nhưng tốc độ Đường Niệm Niệm nhanh hơn, một người một tay, kéo hai người vào phòng.

“Chú út, đừng đánh nữa, có hiểu lầm!”

Đường Niệm Niệm khuyên Đường Mãn Đồng.

Bây giờ ấn tượng của cô với Tuyên Xuân Vinh không tồi, có thể xông vào đám cháy cứu người, còn có thể nghĩ ra cách báo cảnh sát cuồng dã như thế, chứng tỏ người đàn ông này có dũng có mưu, nhân phẩm cũng không tồi, anh ta nói không trêu chọc Đường Hồng Hạnh, chắc là thật.

“Có gì hiểu lầm, chính tên lưu manh này lừa gạt chơi đùa tình cảm của Hồng Hạnh, Hồng Hạnh đã vì tên đàn ông này nhảy sông rồi, cũng cãi nhau với gia đình, cậu ta thì hay, ở bên ngoài cặp bồ, sống rất tiêu dao tự tại!”

Đường Mãn Đồng chỉ Tuyên Xuân Vinh chửi, tuy anh ta không thích Đường Hồng Hạnh nhưng cũng không thể để người ngoài ức hiếp người nhà, anh ta phải hung hăng giáo huấn tên khốn này, đòi lại công đạo cho cháu gái họ.

“Tôi và Đường Hồng Hạnh nói chuyện còn chưa tới mười câu, đồ cô ấy tặng cho tôi, tôi cũng không nhận, tôi nói rất rõ ràng với cô ấy, tôi không thích cô ấy, bảo cô ấy gả cho người khác, đối với cảnh ngộ của Đường Hồng Hạnh, quả thực tôi có chút trách nhiệm, nhưng tôi thật sự không biết cô ấy nhảy sông, có điều tôi vẫn muốn nói, cho dù cô ấy nhảy sông, tôi cũng sẽ không cưới cô ấy, tôi không thích cô ấy, loại chuyện như tình cảm này không thể miễn cưỡng.”

Tuyên Xuân Vinh lau máu ở khóe miệng, trong lòng cũng rất tức giận.

Anh ta ngay cả tướng mạo của Đường Hồng Hạnh còn không nhớ rõ, hơn nữa anh ta thật sự đã nói rõ ràng với Đường Hồng Hạnh, chỉ thiếu điều mắng người, nhưng Đường Hồng Hạnh giống như không nghe hiểu tiếng người, cứ nói không gả cho ai khác ngoài anh ta.

“Anh Xuân Vinh, em biết anh cố ý nói như vậy, trong lòng anh chắc chắn có em, em đều biết, anh yên tâm, em sẽ không gả cho người đàn ông khác, em chỉ sẽ gả cho anh!”

Mỗi lần anh ta nói không thích đối phương, Đường Hồng Hạnh đều nói như vậy, còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh ta, sau đó anh ta nhìn thấy Đường Hồng Hạnh liền tránh đi, không chọc nổi thì phải trốn.

Nhưng anh ta không ngờ người phụ nữ này lại nhảy sông, may mà không chết, nếu không anh ta thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tuyên Xuân Vinh sợ hãi, Đường Hồng Hạnh cứ dăm ba hôm lại tìm anh ta, trong thôn đã có không ít tin đồn rồi, nói anh ta và Đường Hồng Hạnh là một đôi, ngay cả cha mẹ anh ta cũng tin, còn khuyên anh ta cưới Đường Hồng Hạnh.

Bất luận anh ta nói thế nào đều không ai tin lời thật lòng của anh ta, còn nói anh ta không biết tốt xấu, Tuyên Xuân Vinh thật sự vừa bất lực vừa ấm ức, cho dù anh ta là con của địa chủ, nhưng anh ta cũng có quyền lựa chọn vợ chứ?

Vì sao anh ta nhất định phải cưới một người phụ nữ mình không thích?

“Cậu không hứa hẹn với Hồng Hạnh cái gì, sao nó lại một lòng một dạ với cậu chứ?” Đường Mãn Đồng vốn không tin.

Đường Hồng Hạnh rất chung thủy với tên khốn này, chắc chắn là tên khốn này đã hứa hẹn cái gì.