Lính cứu hỏa đều phản ứng rất nhanh chóng, cũng biết đã trách lầm Đường Niệm Niệm, họ lập tức bắt đầu dập lửa, nhưng chỉ có một chiếc xe cứu hỏa, đối mặt với ngọn lửa ngút trời này, giống như muối bỏ biển, căn bản không cứu nổi.
“Con của tôi ở trên lầu, cứu con của tôi với…”
Tiếng kêu của một người phụ nữ truyền tới, cô ta sống ở tòa kế bên, cô ta xuống lầu thu quần áo phơi khô, kết quả chỉ trong một lúc như vậy, lửa đã thiêu tới lầu nhà mình, con của cô ta mới một tuổi!
“Mẹ tôi còn ở trong nhà, bà ấy bị liệt…”
“Con của tôi cũng ở trong nhà, phải làm sao, trời ơi…”
Cư dân ở tòa kế bên đều khoảng hoảng gào thét, lúc có cháy, họ đều ra xem náo nhiệt, căn bản không ngờ lửa sẽ cháy tới nhà mình, bây giờ lửa mạnh như vậy, người căn bản không lên được.
Mấy lính cứu hỏa trẻ chuẩn bị xong phương tiện cứu hộ đơn giản, chuẩn bị xông vào đám cháy cứu người.
Còn có cậu Chương, anh ta cũng không màng phỏng vấn nữa, cũng muốn đi vào cứu người.
“Tránh ra hết!”
Đường Niệm Niệm một tay một người, xách người ra.
Những người này đi vào chỉ sẽ nộp mạng, kiếp trước những người hi sinh đó có lẽ chính là những người này.
Đều là người trẻ hai mươi mấy tuổi, chết rất tội nghiệp.
“Cô gái đừng ngăn tôi, còn trì hoãn nữa đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện!”
Một lính cứu hỏa lo lắng hét to, nhưng ngữ khí đã khách sáo không ít, trước đó là họ trách nhầm cô gái này.
“Tôi đi cứu.”
Đường Niệm Niệm biểu cảm lạnh lùng, cô có nắm chắc có thể cứu người ra.
“Không được, cô đừng…”
Lính cứu hỏa còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy một cái bóng bay ra, là Đường Niệm Niệm, cướp lấy đồ phòng lửa của họ, xông vào đám cháy.
“Cô gái mau ra đây, nguy hiểm!”
Các lính cứu hỏa lo lắng hét to, đây không phải trò đùa, sẽ xảy ra án mạng mất.
Hơn nữa cô gái xinh đẹp như vậy, nếu chết thì đáng tiếc biết mấy.
Nhưng Đường Niệm Niệm đã mất tăm, chỉ có ngọn lửa cháy bừng bừng, còn có khói bốc nghi ngút.
Lúc này cậu Chương mới nhận ra là Đường Niệm Niệm, lo lắng tới vỗ đùi: “Thế này phải làm sao!”
Lại có mấy lính cứu hỏa cũng xông vào, cô gái dũng cảm như thế, họ không thể đợi không được.
Tuyên Xuân Vinh và Chương Nhạc Vi chạy tới, vừa hay cậu Chương muốn xông vào cứu người, bị Tuyên Xuân Vinh kéo lại.
“Tôi đi!”
Tuyên Xuân Vinh choàng chăn bông đã thấm nước, anh ta chạy nhanh hơn cậu Chương, sức cũng lớn hơn, lỡ như có nguy hiểm, xác suất thoát thân cao hơn cậu Chương.
“Xuân Vinh!”
Chương Nhạc Vi kêu lên, vô cùng lo lắng, cô ta không hi vọng cậu đi, cũng không muốn Tuyên Xuân Vinh đi, hai người cô ta đều lo lắng.
“Đợi anh ra, em đợi anh được không?”
Tuyên Xuân Vinh cười, ánh mắt thâm tình.
“Được, em đợi anh!”
Chương Nhạc Vi ngấn lệ, mặc kệ gian nan bao nhiêu, cô ta đều đợi.
Tuyên Xuân Vinh cười lộ ra hàm răng trắng, dứt khoát xông vào đám cháy.
Đường Niệm Niệm trong đám cháy đã chạy tới lầu hai trước, căn phòng sát hành lang, bên trong truyền ra tiếng kêu yếu ớt của bà cụ.
Cô đá cửa ra, nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng trong khói mù, nằm trên giường giãy giụa, là một người già bại liệt trên giường, bà cụ nhìn thấy cô, liều mạng chỉ cách vách: “Cứu…cứu đứa trẻ!”
Nhà cách vách truyền ra tiếng khóc của trẻ con, Đường Niệm Niệm quả quyết tới nhà kế bên.
“Đừng khóc!”
Đường Niệm Niệm ôm đứa trẻ khóc quấy không ngừng, hung dữ quát một tiếng, đứa trẻ sợ tới không dám khóc, co quắp trong lòng cô thút thít, Đường Niệm Niệm hài lòng giương môi, đi tới bên cửa sổ, nhưng bị lửa lớn đẩy lui.
Cô chỉ đành lui ra, chạy vào hành lang, hét ra ngoài: “Đỡ lấy!”
Đám đông dưới lầu phản ứng rất nhanh, nghe thấy tiếng của Đường Niệm Niệm liền lập tức vây thành một vòng, vừa vây xong, nhìn thấy một đứa trẻ được ném ra, ném chuẩn vào trong vòng của họ.
“Đỡ được rồi!”
Đứa trẻ an toàn rơi trên đệm thịt do những người lớn dùng tay kết thành, đứa trẻ nhìn thấy mẹ, lại òa khóc.
“Niếp Niếp không khóc nữa, mẹ đây!”
Mẹ ôm chặt đứa bé, vui đến chảy nước mắt.
Mọi người lại đi tìm thảm, đợi đứa trẻ kế tiếp.
“Đỡ lấy!”
Lại truyền ra một tiếng hét, mọi người phấn chấn tinh thần, sau đó một đứa trẻ ba bốn tuổi được ném ra, cũng được đỡ lấy.
Có tổng cộng ba tầng lầu, Đường Niệm Niệm chạy lên chạy xuống, cứu được năm đứa trẻ, lính cứu hỏa và Tuyên Xuân Vinh cũng cứu được mấy người, nhưng bà cụ bại liệt trên giường đó, đợi khi Đường Niệm Niệm chạy tới, đã tắt thở rồi.
Lúc này, xe cứu hỏa tiếp viện cũng tới, mười mấy cột nước bắn vào đám cháy, cuối cùng cũng dập tắt lửa, hiện trường một mảnh hoang tàn, hai tòa nhà cũ kỹ ba tầng gần như bị thiêu trụi, tường nát vách xiêu, khói đen cuồn cuộn, một vùng hoang phế, thảm không nỡ nhìn.
Đường Niệm Niệm và Tuyên Xuân Vinh, còn có các lính cứu hỏa đều vô cùng nhếch nhác, tóc chân mày bị cháy xém, trên mặt dính đầy khói đen.
Đặc biệt là Đường Niệm Niệm, mái tóc đen óng xinh đẹp của cô, bây giờ biến thành lông vàng, cháy loang lỗ, giống như chó gặm, còn đang bốc khói, tỏa ra mùi hương protein bị cháy.
Nhưng cô vẫn chưa phát giác, bởi vì mặt cô bị thương, đau rát.
Hơn nữa hiện trường rất hỗn loạn, chính là con trai của bà lão bại liệt đó, anh ta đang chửi lính cứu hỏa, vì sao không cứu mẹ anh ta.
“Vì sao các người không cứu mẹ tôi, mẹ tôi chịu khổ nhiều như thế, còn chưa hưởng phúc đàng hoàng, bị thiêu chết sờ sờ ra thế, các người không phải là lính cứu hỏa vì nhân dân phục vụ sao? Vì sao các người không cứu người? Các người trả mẹ cho tôi!”
“Mẹ của con, mẹ chết thảm quá! Là con trai bất hiếu, mẹ còn không được toàn thây!”
“Mẹ của con, mệnh của mẹ thật khổ, mẹ của con…”