“Kết quả xấu nhất chính là lừa tiền lừa sắc, cô lo cái gì?”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, cũng có thể Dương Mỹ Lệ chỉ muốn tìm một người thành thật không biết chuyện cập bến mà thôi, gia cảnh Tiền Ba tốt, còn khờ khạo, mắt cũng mù, là đối tượng phù hợp nhất, nói không chừng hai người này có thể hạnh phúc cả đời!
Nét mặt của Chương Nhạc Vi ngẩn ra, bỗng nhiên ảo não vỗ đầu, cắn răng nói: “Đúng vậy, tôi bận lòng làm gì!”
Cô ta thật sự ăn no rửng mỡ, tự chuốc xui xẻo!
Phi!
Chương Nhạc Vi nghĩ thông không nhắc tới hai người này nữa, hai người tới quán cơm ăn cơm trưa rồi đến ga tàu lửa.
“Tôi tìm dì út tôi lấy vé tàu, xong ngay thôi!”
Chương Nhạc Vi chạy đến chỗ bán vé tìm dì út của cô ta, mười lăm phút sau, cô ta quay lại, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trẻ.
Trắng trẻo tuấn tú, nho nhã lịch sự, nom giống như là thư sinh, nhưng người đàn ông dáng cao, xách mấy hành lý rất to, cho dù cách lớp áo bông dày, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp khỏe khoắn của người đàn ông này.
Gương mặt thư sinh, dáng hình võ sĩ, đối với rất nhiều cô gái mà nói, đàn ông kiểu này có sức hấp dẫn chí mạng.
Đường Niệm Niệm có chút hiểu Đường Hồng Hạnh.
“Niệm Niệm, anh ấy là bạn tôi, Tuyên Xuân Vinh.”
Chương Nhạc Vi hơi chột dạ, ánh mắt trốn tránh.
“Chào cô, nghe danh đã lâu!” Tuyên Xuân Vinh mỉm cười chìa tay ra.
Câu nói này không phải anh ta khách sáo, mà là thật sự nghe danh đã lâu.
Nửa năm nay, Đường Thôn rất phát đạt, người trong thôn đều cải thiện cuộc sống, trở thành thôn giàu có nhất toàn công xã, rất nhiều cô gái ở thôn anh ta đều muốn gả tới Đường Thôn.
Mà tất cả đều do Đường Niệm Niệm mang tới.
“Tôi cũng nghe danh đã lâu!”
Đường Niệm Niệm bắt tay với anh ta.
Sắc mặt Tuyên Xuân Vinh hơi thay đổi, đoán được vì sao cô lại nói như vậy, chủ động nói: “Tôi không hứa hẹn gì với Đường Hồng Hạnh, tháng ba cô ấy từng tìm tôi, tôi từ chối rồi, sau này tôi không gặp mặt cô ấy nữa, đồ cô ấy tặng tôi, tôi cũng trả lại hết rồi.”
Tuy thành phần của anh ta không tốt, nhưng anh ta không muốn thỏa hiệp trong hôn nhân, cưới một người phụ nữ mình không thích sống cả đời.
Tuy Đường Hồng Hạnh rất tốt nhưng không phải người anh ta thích, anh ta và đối phương không có chút dây dưa nào, lúc từ chối, anh ta cũng tuyệt tình không để lại bất cứ cơ hội nào, cho nên anh ta không hiểu vì sao Đường Hồng Hạnh còn phải nhờ người gửi đồ cho anh ta.
“Đường Hồng Hạnh là ai? Anh có đối tượng rồi?”
Sắc mặt Chương Nhạc Vi trở nên khó coi, ngữ khí chất vấn.
“Không phải, là người ở thôn kế bên, anh và cô ấy không thân.” Tuyên Xuân Vinh vội giải thích.
Anh ta thích Chương Nhạc Vi, nhưng anh ta tự biết rõ mình không xứng với cô gái này.
Nhưng anh ta đã đánh giá cao mình, mỗi lần đều muốn tránh xa cô gái mình thích một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ta, lại không khống chế được muốn tới gần, anh ta thậm chí còn ảo tưởng, có lẽ ngày nào đó thành phần sẽ hủy bỏ, anh ta có thể ở bên Chương Nhạc Vi!
Chỉ là ngày đó, cũng không biết phải bao lâu mới có thể tới, cho dù anh ta có thể đợi, Chương Nhạc Vi cũng không đợi được.
Đường Niệm Niệm lạnh giọng nói: “Chuyện của anh và Đường Hồng Hạnh không liên quan tới tôi, không cần nói với tôi!”
Vấn đề tình cảm giữa ba người này, cô sẽ không nhúng tay vào.
“Là tôi mạo muội rồi.” Tuyên Xuân Vinh cười nói.
Vừa nãy Đường Niệm Niệm nói nghe danh đã lâu, anh ta tưởng là đang nhắc nhở anh ta chuyện của Đường Hồng Hạnh, cho nên muốn giải thích một chút, là anh ta quá cho mình là phải, Đường Niệm Niệm là người làm chuyện lớn, chắc chắn sẽ không quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này.
“Chúng ta vào ga đi, còn nửa tiếng nữa xuất phát!”
Trong tay Chương Nhạc Vi có ba tấm vé, rõ ràng Tuyên Xuân Vinh cũng sẽ đến tỉnh thành.
“Tôi nhờ cậu tìm việc cho Xuân Vinh, có thể làm tới cuối năm!” Chương Nhạc Vi giải thích trước.
“Chuyện của các người không cần nói với tôi, tự giải quyết.”
Đường Niệm Niệm vốn không muốn nghe, cô cũng không phải mẹ của Chương Nhạc Vi.
Chương Nhạc Vi cười hi hi nói: “Không phải tôi sợ cô kể cho mẹ tôi biết sao!”
Đường Niệm Niệm trợn mắt với cô ta.
Ba người lên xe, tìm xong chỗ ngồi, đi tàu lửa từ Chư Thành tới tỉnh mất hai tiếng, Đường Niệm Niệm không quen lắm, trước đây ngồi tàu điện ngầm mười bảy phút là tới, xe bây giờ quá chậm.
Chương Nhạc Vi và Tuyên Xuân Vinh ngồi với nhau, nói chuyện suốt, về cơ bản là cô ta nói, Tuyên Xuân Vinh nghe.
Đường Niệm Niệm lạnh lùng quan sát, Tuyên Xuân Vinh có lẽ thật sự yêu Chương Nhạc Vi, sự thâm tình trong ánh mắt, cô cách xa như vậy cũng cảm nhận được.
Nhưng nếu Tuyên Xuân Vinh đã thích Chương Nhạc Vi, vì sao kiếp trước không cưới cô ta?
Đường Niệm Niệm lười nghĩ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Cậu em thuê sẵn nhà cho anh rồi, còn liên lạc với mấy khách hàng, đều là người năm sau sẽ kết hôn, muốn đóng gia cụ, nếu một mình anh không làm xuể thì tìm bạn phụ, đừng gắng gượng một mình, sức khỏe quan trọng…”
Chương Nhạc Vi giống như vợ hiền, dặn dò không ít, Tuyên Xuân Vinh lặng lẽ nghe, còn thi thoảng gật đầu.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, chuyện còn chưa đâu vào đâu đã bắt đầu bận lòng vì đàn ông rồi.
Cô gái như Chương Nhạc Vi sống cuộc đời quá thuận lợi, cứ phải tìm cho mình gập ghềnh trắc trở, hoặc muốn tìm được cảm giác thỏa mãn đầy cảm động khi dâng hiến và hi sinh từ trên người mỹ cường thảm* như Tuyên Xuân Sinh?
*Đẹp trai, sự nghiệp mạnh, cuộc đời thảm
Dùng cách nói của sau này, Tuyên Xuân Sinh chính là nam phượng hoàng, Chương Nhạc Vi chính là bạch phú mỹ, hai người này ở bên nhau, chính là cược vào lương tâm của Tuyên Xuân Vinh, nếu cô là mẹ Chương, cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này.
Dựa vào gia thế của nhà họ Chương, Chương Nhạc Vi không thể nào gả cho một người đàn ông quá kém cỏi, người đàn ông này có thể không có bản lĩnh bằng Tuyên Xuân Sinh, cũng không hẳn giàu có, nhưng sau khi Chương Nhạc Vi gả tới, có lẽ cả đời sẽ sống rất hạnh phúc bình yên.
Gả cho Tuyên Xuân Sinh, còn không biết có kết quả gì!