Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 441




“Bà, con còn muốn ăn hoành thánh khoai sọ!”

Đường Niệm Niệm muốn ăn hoành thánh khoai sọ, miệng ch ảy nước miếng, lâu rồi không ăn.

“Rảnh rồi gói.”

Bà cụ Đường hiếm khi dịu dàng, đồng ý.

“Bà, con còn muốn ăn…”

Đường Niệm Niệm được nước lấn tới, còn muốn bảo bà cụ hầm chân giò ăn, cũng lâu rồi không ăn, chỉ có điều, cô còn chưa nói ra chân giò đã bị bà cụ vả một phát.

Bà cụ Đường sầm mặt, hung hăng vả một phát tới, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái.

“Bánh củi này con có muốn ăn không?”

Câu nói kinh điển đó cuối cùng cũng mắng ra, lần này cả nhà đều thoải mái, Đường Mãn Đồng thậm chí còn vui sướng khi người gặp họa, rung chân, anh ấy bảo mà, mẹ anh ấy sao có thể là người dịu dàng?

Tiểu Niệm chính là đang khiêu vũ trên đầu hổ cái, tìm chết!

Đường Niệm Niệm hậm hực ngồi bên cạnh Đường Mãn Đồng, giành lấy giỏ than từ trong tay anh ấy.

“Chú mới vừa huơ thôi, cháu làm cái khác đi!”

Đường Mãn Đồng giật lại, anh ấy đang lạnh.

“Chú út, chú trẻ như vậy đã sợ lạnh đến thế, dương khí quá mỏng, phải làm sao?”

Đường Niệm Niệm lại giật về, còn đâm chọt một câu.

“Chú của cháu dương khí rất thịnh, đừng hòng khích chú.”

Đường Mãn Đồng không dính bẫy, vươn tay cướp lại, Đường Niệm Niệm không chịu, hai chú cháu ngồi trên ghế, giật qua giật lại, làm loạn hết lên, hai cái ghế trúc tuổi đời không nhỏ phát ra tiếng thở dài kẽo kẹt, tràn ngập nguy cơ.

“Kẽo kẹt…kẽo…”

Cuối cùng, chiếc ghế một đống tuổi có thể sánh với bà cụ Đường không chịu đựng được sự phá hoại của hai kẻ này, cáo lão nghỉ hưu.

Đường Mãn Đồng ngồi trên ghế, ngã chổng vó lên trời, ghế cũng rụng rời, giỏ than cũng rơi, than củi đỏ au văng ra sàn, còn có mấy miếng bắn vào quần bà cụ Đường vừa vào nhà.

Hôm nay bà cụ lại mặc quần vải nhung mới may, bị than bắn vào như vậy, cháy mấy cái lỗ.

Đường Mãn Đồng còn đang ngồi trên đất, nhìn một cái liền biết đại sự không lành, sợ tới luống cuống tay chân, muốn bò dậy bỏ chạy.

“Con đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn giỡn với trẻ con, khi nào con mới có thể hiểu chuyện một chút? Người khác bằng tuổi con, con cái đã sắp đi học rồi, con xem xem con ngày ngày, ngoài ăn cơm đánh rắm làm loạn, con còn có thể làm gì?”

Bà cụ Đường lửa giận ngút trời, túm lấy tóc của con trai út, vừa chửi vừa đánh.

Lại nhìn thấy cái ghế chia năm xẻ bảy trên đất, bà cụ Đường càng tức, ra sức đập mấy cái lên người Đường Mãn Đồng, chửi: “Cái ghế này là do ông nội con làm, cái đồ phá của này, sửa ghế lại cho mẹ, không sửa được thì đừng ăn cơm nữa.”

“Biết rồi, mẹ, mẹ nhẹ chút!”

Đường Mãn Đồng liên tục xin tha, sức tay của mẹ anh ấy ngày càng lớn, quất anh ấy đau tới tận xương.

“Sửa ghế cho mẹ!”

Bà cụ Đường nghiến răng nghiến lợi quát, lại tức giận trừng Đường Niệm Niệm giả làm chim cút bên cạnh, đen mặt về phòng thay quần.

Quần mới may tháng trước, mới giặt có ba lần nước, bà ấy còn chưa khoe đủ đã bị hai đứa phá của này làm hỏng rồi, ây dô…tức chết mất!

Bà cụ Đường lảm nhảm vừa chửi vừa về phòng, cả nhà đều thở phào, vừa nãy họ sợ khiếp, sợ bị liên lụy.

“Chú ba chú cũng thật là, đã hai mươi mấy tuổi rồi còn giống như mười mấy tuổi, không vững vàng chút nào, mau đi sửa ghế!”

Đường Mãn Ngân không dám giáo huấn cháu gái, chỉ có thể nổi giận với em trai.

“Anh bớt nói vài câu, chê mẹ còn chưa đủ nhọc lòng?”

Tuyên Trân Châu trừng chồng một cái, vào bếp múc bữa sáng.

Đường Mãn Ngân cười he he, không dám đáp lời, bây giờ vợ đã mang thai rồi, ông ấy không dám nói nặng lời.

Bữa sáng hôm nay rất thịnh soạn, bà cụ Đường nấu cơm tươi ngon, ngoài đồ ăn còn thừa tối qua, còn xào món mới.

Tàu hủ ky xào rau xanh, khoai tây hấp, còn có thịt muối hấp và thịt hấp rau khô, hai món này đều là đồ ăn thừa lại tối qua, thịt hấp rau khô đã hấp đi hấp lại mấy lần, cuối cùng cũng thấm vị, vừa ngon vừa mềm, béo mà không ngấy, ngon cực.

Bà cụ Đường đã thay quần xong, đi ra ăn sáng, thấy Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều không gắp thịt liền cau mặt nói: “Trước đây không có thịt ăn các con thèm, bây giờ có thịt lại không ăn, người lớn không ăn nhưng đứa trẻ phải ăn chứ!”

“Mẹ, con ăn thịt là buồn nôn!”

Từ Kim Phượng chỉ gắp rau xanh ăn, bà ấy và Tuyên Trân Châu phát hiện mang thai trong một tháng, lệch cũng chỉ lệch nửa tháng, đều chưa tròn ba tháng.

“Con cũng vậy, chỉ muốn ăn rau.”

Tuyên Trân Châu gắp miếng khoai tây hấp ăn, không đụng đến chút thịt nào.

“Muốn ăn gì thì nói, bây giờ trong nhà có điều kiện, ăn nổi.”

Bà cụ Đường thầm trợn mắt, nuốt xuống một bụng bực tức, mang thai còn nhõng nhẽo, trước đây cũng không phải chưa từng mang thai, khi con dâu cả và con dâu thứ hai mang thai mấy lần trước, nhìn thấy thịt mắt đều sáng xanh lên.

Bây giờ lại nói ăn thịt buồn nôn, thật lắm chuyện.

Nhưng bà cụ Đường chỉ chửi trong bụng, không nói ra, dù sao trong bụng hai con dâu là con cháu nhà họ Đường, bà ấy làm mẹ chồng, chắc chắn phải chăm sóc tốt.

“Mẹ, con muốn ăn rau trộn.”

Từ Kim Phượng ngại ngùng nêu ra yêu cầu, bà ấy thèm món này rất lâu rồi, thèm tới ứa nước miếng trong miệng.

“Mẹ, con còn muốn ăn chao hoa hồng.”

Tuyên Trân Châu cũng thèm, nhưng bà ấy không dám nói, sợ mẹ chồng nói bà ấy làm bộ làm tịch.

Ngay cả bản thân bà ấy cũng cảm thấy như vậy, trong nhà bữa nào cũng có thịt, còn thèm dưa muối và chao, nói ra chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.