Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 437




Cuối cùng dưới sự khẩn cầu của Kurt, người mẹ mới bất đắc dĩ nhận hai mươi tệ này.

“Cô gái, có phải người tây này đầu óc có vấn đề không?”

Người mẹ nhỏ tiếng hỏi Đường Niệm Niệm, còn chỉ vào đầu.

Nếu đầu óc không có vấn đề, sao lại gặp người liền cho tiền?

“Chắc vậy!”

Đường Niệm Niệm gật đầu, loại người như Kurt chính là hiếp mềm sợ cứng, còn đê tiện hèn hạ, dạy dỗ mấy lần là ngoan ngoãn ngay.

Người mẹ cầm mười đô, dẫn con trai thích thú quay về nhà.

Kurt và đám bạn cũng an tâm tiếp tục dạo phố.

Ai cũng vui vẻ!

Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu dạo một ngày mới về nhà nghỉ, gặp được chủ nhiệm Giải ở cổng, còn có mấy đại biểu của nhà máy dệt, khác với vẻ phiền muộn hai ngày trước, bây giờ đều phấn chấn.

“Tiểu Đường, Dương Thành chơi vui không?”

Chủ nhiệm Giải gọi cô lại, ánh mắt ý vị thâm trường.

“Cũng được, chú muốn ăn điểm tâm không?’

Đường Niệm Niệm lấy ra một túi điểm tâm, bảo họ tự lấy.

“Chú có một nghi vấn không hiểu lắm, những thương nhân nước ngoài đó thay đổi ý trong vòng một đêm, chủ động yêu cầu tăng giá, chuyện này rõ kỳ lạ.”

Chủ nhiệm Giải kéo Đường Niệm Niệm sang một bên thì thầm.

“Chứng tỏ sản phẩm của chúng ta tốt.”

Đường Niệm Niệm cầm miếng bánh bà xã ăn, còn đưa cho chủ nhiệm Giải một miếng.

“Chú không ăn.”

Chủ nhiệm Giải từ chối, lại nói: “Nhưng chú nghe mấy thương nhân nước ngoài đó thì thầm với nhau cái gì mà thượng đế Maria, còn nói thần chết, Tiểu Đường, cháu biết là chuyện gì không?”

Thực ra là Thượng Quan Tĩnh nghe thấy.

Mấy thương nhân nước ngoài đó nói là: “Mau ký hợp đồng, nếu không thần chết sẽ không tha cho chúng ta, Maria nói rồi, chỉ cứu chúng ta một lần, sau này sẽ không quản nữa.”

Thượng Quan Tĩnh nghe tới ù ù cạc cạc, ký hợp đồng có liên quan gì tới Maria thần chết.

Những người tây này còn thường xuyên tạo chữ thập trước ngực, cầu thượng đế và Maria phù hộ, nét mặt cực kỳ thành khẩn.

Cô ấy nói chuyện này với chủ nhiệm Giải, chủ nhiệm Giải cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh ông ấy nghĩ tới cái chết quỷ dị của ba người Từ Lai Phụng, còn có sự diệt vọng của nhà họ Chu ở Bắc Kinh.

Đều lộ ra sự quỷ dị khó mà giải thích, không giống như chuyện người phàm có thể làm được, ngược lại giống như quái lực loạn thần không thể tả được.

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, mặc kệ là ba người Từ Lai Phụng hay là nhà họ Chu đều có dính dáng tới Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.

Cho nên những người tây này đột ngột thay đổi thái độ, có lẽ cũng do Đường Niệm Niệm làm.

Cũng có thể là Thẩm Kiêu.

Hoặc là hai người này liên thủ.

Chủ nhiệm Giải vừa nói vừa quan sát Đường Niệm Niệm, nhưng cô gái này ngay cả lông mày cũng không thay đổi, ăn bánh bà xã say sưa, còn lấy tay hứng vụn bánh.

“Cháu đừng chỉ biết ăn, nói xem suy nghĩ của cháu!”

Chủ nhiệm Giải vừa tức giận vừa buồn cười, bổ sung một câu.

Đường Niệm Niệm ăn bánh xong, lau miệng, lúc này mới nói: “Không có suy nghĩ gì, người tây tin thượng đế Maria, giống như chúng ta tin Bồ Tát, có gì kỳ quái đâu.”

“Nhưng chuyển bi3n thái độ chỉ trong một đêm cũng quá kỳ quái rồi, liệu có người làm gì với họ không?” Chủ nhiệm Giải thăm dò hỏi.

“Ai biết chứ!”

Đường Niệm Niệm nhún vai, tháy chủ nhiệm Giải còn muốn hỏi tiếp, bèn nói: “Có lẽ thượng đế cũng điên cuồng!”

“Điên cuồng cái gì? Tiểu Đường cháu nói rõ một chút, ai điên rồi?”

Chủ nhiệm Giải không nghe rõ, chỉ nghe thấy điên cuồng, Đường Niệm Niệm đã đi mất, tâm trạng của ông ấy trở nên rối bời.

“Chưa nói rõ ràng gì hết, thật là.”

Chủ nhiệm Giải cười mắng, không quản chuyện này nữa, ông ấy nắm chắc tám phần chuyện này có liên quan tới Đường Niệm Niệm, nhưng ông ấy không định báo lên trên, kết quả tốt là được, quá trình thế nào không quan trọng.

Thẩm Kiêu ở Dương Thành ba ngày, lại đi chấp hành nhiệm vụ.

Hội quảng giao kéo dài tới đầu tháng mười một, lần này Đường Niệm Niệm rút kinh nghiệm, mua sẵn vé giường nằm trước, khi về tới Thượng Hải, đã là tháng mười một rồi.

Tuy hội quảng giao đã kết thúc nhưng sức ngấm rất lớn, Đường Niệm Niệm về Đường Thôn bố trí nhiệm vụ sản xuất, gần như mỗi ngày đều phải tăng ca, các công nhân đều cố gắng làm, tăng ca có nghĩa tiền nhiều, họ đều muốn kiếm nhiều tiền ăn tết ấm, ngay cả trẻ con trong thôn cũng tham gia vào, phụ giúp làm một số việc vặt.

Đường Niệm Niệm đã mở rộng cả xưởng đồ thủ công và nhà máy vớ, người trong thôn ngoài những gia đình từng ném đá xuống giếng, gần như đều sắp xếp họ vào làm, còn tuyển không ít người từ ngoài thôn.

Mười mấy hộ gia đình đó đợi mãi đợi mãi, không đợi được tuyển dụng, họ không chết tâm, xách quà tới tìm đại đội trưởng, quà không nhận, đại đội trưởng bày tỏ rõ ràng, bảo họ an tâm làm nông, đừng nghĩ chuyện đi làm.

“Dựa vào đâu không cho chúng tôi làm? Đều là người sống cùng một thôn, dựa vào đâu chỉ bắt chúng tôi làm ruộng? Đường Mãn Sơn anh còn ác độc hơn địa chủ, anh muốn hành chúng tôi, chính là muốn xem chúng tôi ăn cám húp rau sống cuộc sống nghèo nàn đúng không?”

Giằng co tới tháng mười một, thời tiết lạnh dần, cũng ngày càng gần cuối năm, mười mấy hộ gia đình này đều không chịu nổi nữa, sau khi bị từ chối lần thứ N, cuối cùng cũng nhảy bước.

Họ tập trung trước cổng nhà đại đội trưởng, già thì nằm trên đất khóc, trẻ con cũng khóc la, mấy thanh niên thì vừa khóc vừa chửi, chửi đại đội trưởng còn ác độc hơn địa chủ, bóc lột đàn áp họ!

Đại đội trưởng tức giận suýt hộc máu, suốt những năm qua làm đội trưởng, ông ấy kính nghiệp hết lòng, một lòng tìm kiếm phúc lợi cho thôn dân, nhưng lại bị những người này hắt nước bẩn, ông ấy thất vọng quá!

“Các người nói ra những lời táng tận lương tâm này, có còn là người không? Mãn Sơn nhà tôi bóc lột các người cái gì? Chuyện đến công xưởng làm việc, Mãn Sơn nhà tôi cũng không làm chủ được, các người tới nhà tôi quậy cái gì? Hơn nữa, vốn dĩ các người chính là con nhà nông làm ruộng, không làm ruộng, các người còn muốn lên trời?”