Rất nhiều người phụ nữ Hoa Hạ, để có thể xuất ngoại, ngay cả người da đen cũng đồng ý, những người phụ nữ Hoa Hạ này đê tiện giống như gái đi3m vậy.
“Anh nói cái áo này một nghìn đô la, là nhãn hiệu gì? Có hóa đơn không? Tiên sinh, đây là lãnh thổ Hoa Hạ, không phải quốc gia của anh, không phải nơi để anh bịp bợm!”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm lạnh hơn, lại ghi thêm một khoản nợ cho người đàn ông này.
“Tôi bịp bợm? Nào có lý này, chiếc áo này của tôi là của nhãn hiệu lớn, cả đời cô cũng không mặc nổi!”
Kurt hơi thẹn quá hóa giận, bởi vì chiếc áo sơ mi này của hắn ta chỉ mua với giá ba mươi đô la, chỉ là một nhãn hiệu trôi nổi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Người phụ trách triển lãm nhận được tin chạy tới, còn dẫn theo mấy sĩ binh súng ống đầy đủ, xung quanh hội quảng giao đứng đầy sĩ binh, một là bảo vệ sự an toàn của thương nhân nước ngoài, hai là đề phòng những thương nhân nước ngoài này gây chuyện.
Đường Niệm Niệm nói đơn giản sự việc: “Đứa trẻ này bất cẩn va trúng vị tiên sinh này, mẹ đứa trẻ đã xin lỗi rồi, nhưng vị tiên sinh này hùng hổ dọa người, còn ép mẹ đứa trẻ quỳ xuống, tôi không chịu được nên ra mặt giảng hòa, bày tỏ có thể bồi thường áo của vị tiên sinh này, nhưng vị tiên sinh này hét giá, đòi tôi một nghìn đô la, tôi đang lý luận với anh ta.”
Người phụ trách nghiêm mặt, trao đổi với Kurt vài phút, đối phương vẫn không chịu tha thứ, bày tỏ muốn Đường Niệm Niệm bồi thường một nghìn đô.
“Tiên sinh, anh có thể lấy hóa đơn ra, chứng minh chiếc áo này quả thực đáng giá một nghìn đô.” Người phụ trách hơi thiếu kiên nhẫn.
Tuy ngoại hối rất quan trọng, nhưng gặp phải loại thương nhân vô lý này, cũng không cần quá khách sáo, phải tỏ chút thái độ cho họ biết.
Dưới ánh mắt ra hiệu của người phụ trách, sĩ binh súng ống đầy đủ đột nhiên kéo chốt súng, tiếng lạch cạch dọa Kurt và đám bạn của hắn ta sợ tới biến sắc, suýt chút nhảy lên.
Lúc này họ mới nhớ ra, nơi này là Hoa Hạ, họ đang phát uy trên địa bàn của người khác.
“Bỏ đi, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với phụ nữ!”
Kurt tìm cho mình một bậc thềm đi xuống, còn hung hăng trừng Đường Niệm Niệm, cùng bạn về nhà nghỉ.
Hai mẹ con khóc lóc cảm ơn, vừa nãy cô ấy sắp sợ chết rồi.
“Dẫn con về nhà đi.”
Giọng nói của Đường Niệm Niệm vẫn lạnh lẽo, nhưng hai mẹ con lại cảm thấy cô cực kỳ thân thiện, vừa nãy khi họ tuyệt vọng bất lực nhất, chỉ có cô gái xinh đẹp này tới bênh vực nói đỡ.
Một ngày lại kết thúc, Đường Niệm Niệm không chỉ khản cổ, còn mỏi chân, một ngày gần như không ngồi, còn phải không ngừng giới thiệu sản phẩm cho thương nhân nước ngoài, nếu không lấy đủ tiền lương phiên dịch này, cô không chịu đâu.
Năm giờ chiều, triển lãm kết thúc, mọi người đều về nhà nghỉ nghỉ ngơi, còn hai ngày triển lãm nữa, đơn đặt hàng năm nay nhiều hơn nửa năm trước không ít, tuy mọi người mệt nhưng đều rất vui, chỉ cần có thể thu được ngoại hối, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng xứng đáng.
Đường Niệm Niệm vừa tới nhà nghỉ liền nhìn thấy Thẩm Kiêu ở cổng nhà nghỉ, vui vẻ chạy tới.
“Niệm Niệm!”
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Kiêu lập tức trở nên nhu hòa, nếu không phải ở bên ngoài, anh đã sớm ôm người vào lòng hôn rồi.
“Anh xin nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày, em đã liên lạc được với bên đó rồi sao?”
Bên đó mà Thẩm Kiêu nói chính là gia đình Đường Cảnh Lâm, ở bên ngoài nói chuyện đều phải cẩn thận một chút.
“Liên lạc được rồi, em dẫn anh đi gặp họ.”
Đường Niệm Niệm kéo anh đi gặp gia đình Đường Cảnh Lâm, còn có Triệu Phương Hoa.
Hai ngày nay, cô và Triệu Phương Hoa tiếp xúc rất nhiều, cũng biết cuộc sống đặc sắc mấy chục năm qua của bà cụ.
Sau khi chia tay ông nội, mang một số tiền lớn chạy ra nước ngoài, một người phụ nữ Hoa Hạ xinh đẹp dám bôn ba ở nước ngoài vào niên đại đó, không chỉ có dũng khí là đủ.
Triệu Phương Hoa không chỉ sống rất tốt, còn gả cho hầu tước, thành công chen vào giới quý tộc châu Âu, còn gây dựng ra nhãn hiệu xa xỉ, được cả danh lẫn lợi.
Nhãn hiệu xa xỉ đó của bà cụ, cho dù qua mấy chục năm nữa vẫn rất vững, chỉ có điều sau này biến thành công ty khác nắm giữ.
Đường Niệm Niệm cảm thấy cuộc đời của Triệu Phương Hoa mới gọi là đặc sắc thật sự, tự do tự tại, còn không bị thế tục ràng buộc, là người phụ nữ tiêu sái chân chính.
Còn không thể cùng con trai trưởng thành, tuy nuối tiếc nhưng cũng không thể nói Triệu Phương Hoa ích kỷ, Đường Cảnh Lâm còn có cha.
Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu đi gặp Triệu Phương Hoa trước.
Triệu Phương Hoa chỉ đến triển lãm hai ngày đầu, sau đó không đi nữa, bà ấy tới nội địa chủ yếu là để tìm con trai, bây giờ đã đạt được mục đích, bà ấy đã biết đủ rồi.
Trong phòng, ngoài chị Thúy còn có ngài Hans.
Đường Niệm Niệm biết ông cụ này, là người theo đuổi Triệu Phương Hoa, phải nói bà nội này của cô rất lợi hại, không chỉ khiến lão hầu tước một mực yêu thương, còn có một người theo đuổi trung thành, mấy chục năm vẫn ở bên cạnh bà ấy, chính là ngài Hans đây.
Hơn nữa ngài Hans cũng không phải người vô danh, doanh nghiệp gia tộc rất lợi hại, bản thân ngài Hans cũng là thương nhân rất thành công, tài sản đứng tên vô số, người đàn ông như vậy, cho dù hơi lớn tuổi cũng không thiếu phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng ngài Hans chỉ thâm tình với Triệu Phương Hoa, cam tâm tình nguyện đợi mấy chục năm.
“Niệm Niệm, người này chính là bạn trai cháu?”
Triệu Phương Hoa lập tức nhận ra Thẩm Kiêu, bà ấy từng xem hình.
Tuy hơi đen, nhưng gương mặt rất tiêu chí, dáng người cao, khí chất lạnh lùng, nhìn một cái là biết anh là một chàng trai tràn đầy tinh thần, thực ra Triệu Phương Hoa cũng thích kiểu đàn ông như thế này, bà ấy không thích đàn ông da quá trắng.