Lúc này Đường Cảnh Lâm mới nhìn thấy Đường Niệm Niệm, tâm trạng nặng nề trở nên vui mừng, một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Cha, vào phòng đi!”
Đường Trường Xuyên khuyên, lúc này Đường Cảnh Lâm mới hồi thần, gật đầu lia lịa: “Đúng, vào phòng rồi nói!”
Ánh mắt của ông ấy luôn dính trên người Đường Niệm Niệm, một giây cũng không nỡ rời đi, con gái lớn như vậy rồi, còn xinh đẹp như thế, ông cụ Đường Thanh Sơn không cô phụ sự phó thác của ông ấy, nuôi con gái rất tốt.
Ngài Hans thức thời quay về phòng của ông ấy, loại chuyện gia đình này ông ấy không tiện có mặt.
Mọi người đều vào phòng của vợ chồng Đường Cảnh Lâm, Mục Anh Liên nằm trên giường nghỉ ngơi, bệnh đau đầu của bà ấy lại tái phát.
“Anh Liên, Niệm Niệm tới rồi!”
Đường Cảnh Lâm vừa vào phòng liền vui vẻ nói cho vợ biết tin tốt.
Mục Anh Liên vốn đang mệt mỏi nằm, lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi bật dậy, sau khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm, người bà ấy nhẹ tênh, đi xuống giường, chạy thẳng tới chỗ con gái.
“Niệm Niệm, mẹ là mẹ con!”
Mục Anh Liên nắm chặt tay con gái, nước mắt chảy ròng ròng.
“Niệm Niệm, anh là anh cả!”
“Anh là anh hai em!”
Anh em Đường Trường Xuyên giới thiệu bản thân, mắt đỏ lên.
“Đỗ Nhất Luân chuyển lời?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Đúng, bây giờ cậu ta rất tốt, sống ở nhà bác cả cậu ta.” Đường Cảnh Lâm cười nói.
Đường Niệm Niệm gật đầu, nhìn sang Triệu Phương Hoa, nói: “Hay là mọi người xử lý chuyện của bà ấy trước đi, con không vội.”
Cô phải xác thực có phải là bà ruột không, nếu phải, cô có thể cho chút linh tuyền, cứu mạng của người bà ruột này.
“Cháu tên Niệm Niệm phải không? Bà là bà cháu.”
Triệu Phương Hoa đã khôi phục bình tĩnh, bây giờ bà ấy không mong cầu con trai tha thứ cho mình, chỉ muốn giao tài sản của bà ấy cho cháu trai cháu gái.
Thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể nhìn thấy con trai con dâu, còn có cháu trai cháu gái, bà ấy đã không còn nuối tiếc nữa.
“Cháu và con trai bà cũng vừa nhận nhau, không thân.” Đường Niệm Niệm thành thật nói.
Cho nên cô sẽ không tham gia vào chuyện của hai mẹ con Đường Cảnh Lâm.
Triệu Phương Hoa không nhịn được cười, cháu gái thật thú vị.
“Bà với cha cháu cũng không thân, bởi vì khi nó ba tuổi, bà đã rời khỏi nó, sau đó chưa từng gặp lại.”
Triệu Phương Hoa cũng thành thật nói, lại nhìn Đường Cảnh Lâm, thành khẩn nói: “Cảnh Lâm, năm đó quả thực là mẹ đã bỏ rơi con, con oán mẹ mẹ không trách con, khi đó mẹ quá trẻ tuổi xốc nổi, cộng thêm cha con không tuân thủ lời hứa, cho mẹ danh vợ chính, mẹ đã đợi ông ấy bốn năm.”
Bà ấy hơi dừng lại, ánh mắt chị Thúy đau xót, chỉ có bà ấy biết những năm qua tiểu thư mệt cỡ nào, một mình tiểu thư dốc sức ở nơi đất khách quê người, hào tổn tâm thần, quá vất vả.
Triệu Phương Hoa thở dài, lại nói: “Cuối cùng mẹ quyết định rời khỏi ông ấy, khi đó mẹ muốn dẫn con theo, nhưng cha con không đồng ý, mẹ cũng không giành, bởi vì mẹ cảm thấy, con ở lại nhà họ Đường tốt hơn là đi theo mẹ, tuy cha con đã cô phụ mẹ nhưng ông ấy là một người cha tốt, ông ấy sẽ nuôi dưỡng con thật tốt!”
Nói một mạch nhiều như vậy, Triệu Phương Hoa hơi th ở dốc, chị Thúy nhẹ nhàng vỗ lưng của bà ấy: “Tiểu thư, chị nói chậm chút, đừng vội.”
Đường Niệm Niệm đưa tới một ly nước, bên trong đã thêm một giọt linh tuyền.
Triệu Phương Hoa nhận nước uống, chỉ cảm thấy nước cực kỳ ngọt, tinh thần của bà ấy cũng tốt lên không ít.
“Cảm ơn!”
Triệu Phương Hoa cảm ơn, lại nói chuyện ngày trước: “Sau khi mẹ ra nước ngoài, lại tái hôn, nhưng không sinh con, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, những năm qua mẹ đã gầy dựng không ít gia nghiệp, mẹ cũng nhờ người hỏi thăm tung tích của con, nhưng không có tin tức, cho nên mẹ mới đích thân tới một chuyến, may mà ông trời rũ lòng thương, cho chúng ta gặp nhau.”
Đường Cảnh Lâm mím chặt môi, nét mặt có hơi quật cường, thực ra ông ấy đã dần dao động rồi.
Nhưng ông ấy đã oán hận mẹ mấy chục năm, không thể nào tiêu tan trong nhất thời được.
Triệu Phương Hoa bi thương, tự trào phúng nói: “Mẹ không yêu cầu con nhận mẹ, mẹ chưa từng nuôi dưỡng con, con không nhận mẹ cũng phải, chỉ là mẹ muốn giao tài sản trong tay cho con, sau khi làm xong thủ tục, mẹ sẽ về Anh, sẽ không quấy rầy cuộc sống của con nữa.”
“Tôi không thiếu tiền, tiền của bà bà tự giữ lấy!”
Đường Cảnh Lâm quả quyết từ chối.
Khi ông ấy tới Hương Giang đã mang theo một rương vàng lớn, dùng cái này làm vốn khởi động, gây dựng công ty giao dịch, những năm nay cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, tuy không phải đại phú đại quý, nhưng sống qua ngày không khó gì.
“Cậu chủ, tiểu thư bị bệnh rồi, chị ấy trèo đèo lội suối tới đây chính là để tìm cậu!” Chị Thúy bất bình thay tiểu thư nhà mình.
Cho dù năm đó tiểu thư đã bỏ rơi cậu chủ, cũng không thể trách tiểu thư hết được, ai bảo ông Đường nói lời không giữ lời, hứa cưới tiểu thư lại không cưới, chỉ cho tiểu thư làm vợ lẽ.
Tiểu thư kiêu ngạo, đương nhiên không thể chấp nhận, rời đi cũng là chuyện bình thường.
“Nhiều năm trước, hoặc là đánh trận, hoặc là bạo loạn, tiểu thư đã nhờ không ít người, đều không nghe ngóng được tin tức của cậu, không phải chị ấy không muốn tìm cậu, là thật sự không tìm được, bệnh của tiểu thư cũng bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà ra.”
Chị Thúy nói mãi nói mãi rồi bật khóc, bà ấy và Triệu Phương Hoa tình cảm đậm sâu, chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu thư sắp chết, tim của bà ấy giống như dao cứa.
“Bà mắc bệnh gì?”
Trong lòng Đường Cảnh Lâm như bị bóp nghẹt, ngữ khí vẫn cứng nhắc, nhưng biểu cảm lại rất lo lắng.
Triệu Phương Hoa vui vẻ cười, bà ấy đã biết đủ rồi.
“Không có gì, chỉ là bệnh vặt, Tiểu Thúy quá lo lắng cho mẹ nên mới như vậy, đợi sau khi về Hương Giang, chúng ta làm xong thủ tục kế thừa tài sản đi.” Triệu Phương Hoa mỉm cười, coi nhẹ bệnh của mình.
Đường Cảnh Lâm bán tín bán nghi, nếu chỉ là bệnh vặt, chị Thúy sẽ không khóc đau lòng như thế, rõ ràng không phải bệnh nhẹ.
Nội tâm ông ấy rất rối bời, tựa như có hai người đang đánh nhau.