Trải qua thương lượng, chủ nhiệm Giải tìm tới chú của Beauvoir, bày tỏ muốn trả số tiền hai mươi giường nằm cho ông ta, chú Beauvoir từ chối: “Không phải tôi bỏ tiền, là Đường Niệm Niệm bỏ tiền.”
Chủ nhiệm Giải ngẩn ra, cười mắng: “Đúng là tài đại khí thô!”
Đường Niệm Niệm đã nằm ở toa giường nằm rồi, tứ chi duỗi ra, quá thoải mái.
Cuối cùng, chủ nhiệm Giải sắp xếp một tốp người lớn tuổi đến toa giường nằm nghỉ ngơi, sau tám tiếng lại quay về ghế cứng, đổi cho một tốp khác, Đường Kiến Thụ và Chu Quốc Khánh, Đường Mãn Đồng đều chủ động nhường giường cho người lớn tuổi, họ trẻ, ngồi mấy ngày không là gì.
Trên tàu lửa ba ngày, còn lâu hơn trên đất liền một tháng, cho dù đã xuống tàu lửa, bên tai Đường Niệm Niệm vẫn văng vẳng tiếng “xình xịch”, xương cũng ê ẩm.
Có xe riêng ở ngoài ga tàu đón người, nhưng người nhiều xe ít, ưu tiên đón thương nhân nước ngoài trước, Đường Niệm Niệm bọn họ chỉ có thể đợi ngoài ga tàu, qua một tiếng mới có xe trống tới đón họ.
Hơn nữa nhà nghỉ của họ và nhà nghỉ của thương nhân nước ngoài cũng không cùng một chỗ, tuy cách gần, nhưng quy cách cấp bậc chênh lệch rất lớn.
Đường Niệm Niệm rất không hài lòng với nhà nghỉ được sắp xếp, dựa vào đâu để người mình chịu thiệt, ưu đãi người ngoài?
Cô rất không thích phương thức bố trí này, giống như sau này có một trường đại học, để cho các du học sinh nào đó vui vẻ đi học, lại sắp xếp nữ sinh trong trường với du học sinh.
Lãnh đạo trường đưa ra quyết định này, đầu óc tuyệt đối có bệnh nặng, sao ông ta không bố trí con gái mình đi theo du học sinh!
Đường Niệm Niệm trực tiếp đến nhà nghỉ, nơi thương nhân nước ngoài ở, dùng hai gói thuốc Trung Hoa đã hỏi thăm được nhân viên phục vụ đứng quầy, còn mấy phòng trống, để chuẩn bị lúc cần tới.
Nếu cô lên tiếng đặt phòng, chắc chắn không đặt được, Đường Niệm Niệm đi tìm Emir, có chuyện đệ tử làm lấy công mà.
Emir nhờ cậu Louis đi đặt phòng, nói còn có mấy người bạn tới, thời gian tới không rõ, phải đặt phòng trước, giám đốc nhà nghỉ cực kỳ tích cực, bố trí cho hai phòng, cùng một tầng với Beauvoir bọn họ.
Đường Niệm Niệm trở về nói với chủ nhiệm Giải một tiếng rồi dẫn ba người Đường Kiến Thụ rời khỏi nhà nghỉ, đến nhà nghỉ mà thương nhân nước ngoài ở.
“Chú Giải, cháu ở đây không tiện phát huy, đến đó mới có thể thu hoạch nhiều hơn.”
Đường Niệm Niệm chỉ nói một câu đã thành công thuyết phục được chủ nhiệm Giải.
Cô có thể hiểu chủ nhiệm Giải, tình hình đất nước bây giờ chính là như vậy, từ trên xuống dưới, đều có hơi nhiệt tình thái quá với người tây, thậm chí là nịnh nọt.
Nhưng cô thì không, thời đại cô sống kiếp trước, Hoa Quốc cường thịnh, đã là cường quốc thế giới rồi, người dân bình thường cũng sẽ không nịnh nọt người tây.
Cô cũng không muốn nói đạo lý lớn với chủ nhiệm Giải, bởi vì chỉ có khi quốc lực cường thịnh, mới có tự tin nói chuyện với người tây, bây giờ quốc lực quá yếu, nói gì cũng yếu.
Đường Niệm Niệm ở lầu bốn, Beauvoir và Emir bọn họ đều ở lầu này, còn có gia đình Đường Cảnh Lâm và Triệu Phương Hoa.
“Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”
Beauvoir hào hứng chạy tới tìm cô ăn cơm, Emir đi theo giống như sâu bám đuôi.
Đường Niệm Niệm gọi nhóm người chú út, cả đoàn đi thang máy.
Khi vừa lên lầu cũng đi thang máy, Đường Kiến Thụ và Chu Quốc Khánh động cũng không dám động, sợ động một cái sẽ ngã xuống, Đường Mãn Đồng thì bình tĩnh hơn, thực ra ông ấy đang cố chống đỡ, đầu đã choáng váng từ lâu.
Cửa thang máy đã có người, một người phụ nữ khí chất cao nhã, đã có tuổi rồi nhưng vẫn rất đẹp, bên cạnh có một thím dìu đỡ, bên cạnh nữa là một ông bác người tây đẹp trai, cười cười nói nói với bà ấy.
“Niệm Niệm, lát nữa chúng ta ăn gì?”
Beauvoir nhiệt tình khoác tay Đường Niệm Niệm, đi tới cửa thang máy.
Thang máy đang xuống, mọi người đều đang đợi.
“Đi xem thử, Dương Thành có rất nhiều đồ ăn ngon.”
Đường Niệm Niệm rút tay ra, cô không thích tiếp xúc thân mật tứ chi với người khác, ngoài Thẩm Kiêu.
“Cô đừng sáp tới, trời nóng như vậy, đứng gần như vậy không nóng?”
Đường Niệm Niệm từ chối sự tiếp cận của Beauvoir, không hiểu cô gái này sao lại thích ôm tay cô như thế, bám dính.
Beauvoir bĩu môi, nói nhỏ: “Trên người Niệm Niệm mát mát lạnh lạnh, ôm rất thoải mái, cô không cho tôi ôm, tôi thích cô như thế mà.”
“Đừng như vậy, cô khiến tôi nổi da gà rồi.”
Đường Niệm Niệm dùng sức chà cánh tay mấy cái, sến sẩm chết được.
“Phụt”
Bên cạnh truyền tới tiếng cười khẽ, là Triệu Phương Hoa, bà ấy và chị Thúy, Hans đều nhìn sang Đường Niệm Niệm.
Ba người đồng loạt nhìn Đường Niệm Niệm, ngoài Triệu Phương Hoa, Hans và chị Thúy đều ngẩn ra.
Cô gái trẻ này rất giống Triệu Phương Hoa!
“Tiểu thư, con bé…con bé và chị…”
Chị Thúy suýt chút nói ra, thang máy mở ra, Đường Niệm Niệm chìa tay về phía Triệu Phương Hoa, ra hiệu bà ấy vào trước.
“Cô cậu đi trước đi, chúng tôi không gấp.”
Triệu Phương Hoa mỉm cười, bà ấy rất thích Đường Niệm Niệm, nhìn có vẻ khó gần, thực ra rất thú vị, hơn nữa cô gái này khiến bà ấy sinh ra một cảm giác thân thiết.
“Cảm ơn!”
Đường Niệm Niệm không khách sáo, cười với bà ấy, kéo Beauvoir vào thang máy, rất nhanh thang máy đi xuống.
“Tiểu thư, cô gái này rất giống chị lúc trẻ, gần như y hệt!” Chị Thúy vội vàng nói.