“Tôi hỏi ông lần nữa, có phải hai anh rể của ông bảo ông hại tôi?”
Đường Niệm Niệm lại cầm ngón áp út của ông ta lên, tăm trúc còn chưa đâm vào, Vu Thiết Cường liền liều mạng gật đầu, thừa nhận.
“Họ sống ở đâu?”
Đường Niệm Niệm lắp cằm của ông ta lại, Vu Thiết Cường há miệng liền muốn kêu, cằm lại bị tháo đi, sau đó ba cây tăm trúc đâm vào.
Lần này mười ngón tay của ông ta đều bị đâm, không còn thừa ngón nào.
Vu Thiết Cường đau đến mức không có sức để kêu, biểu cảm trở nên tê dại, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm chỉ cảm thấy khủng hoảng.
Trước đây ông ta cảm thấy mình đã đủ ác độc rồi, nhưng so với người phụ nữ này, ông ta chẳng là gì cả, ngay cả con tép cũng không phải.
Vu Thiết Cường rất hối hận vì nghe theo lời quỷ của anh rể, đi trêu chọc loại ma quỷ như Đường Niệm Niệm, chắc chắn ông ta không sống qua nổi đêm nay rồi, người phụ nữ này sẽ không tha cho ông ta.
“Bây giờ có thể nói rồi?”
Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi.
“Ưm ưm…”
Vu Thiết Cường dùng ánh mắt xin tha.
Đường Niệm Niệm lắp cằm ông ta lại, lần này ông ta không dám kêu nữa, ngoan ngoãn nói địa chỉ của hai anh rể.
“Xin cô tha cho tôi, tôi ngu muội, tôi nhất thời hồ đồ, sau này tôi không dám nữa, cô bảo tôi đi đông, tôi tuyệt đối không dám đi tây, tôi đều nghe lời cô!”
Vu Thiết Cường không muốn chết, ông ta cố gắng cầu xin, hi vọng Đường Niệm Niệm có thể thả một lối thoát, tha cho cái mạng nhỏ của ông ta.
Đường Niệm Niệm lạnh lẽo nhìn ông ta, nhẹ giọng hỏi: “Yên tâm, tôi không cần mạng của ông!”
Vu Thiết Cường mừng rỡ, tưởng Đường Niệm Niệm thật sự sẽ tha cho ông ta.
Nhưng ông ta chưa vui được lâu, đỉnh đầu truyền tới cơn đau đớn dữ dội, ngay sau đó ông ta rơi vào trong tăm tối, giống như bị giam cầm trong vực sâu, không nhìn thấy mặt trời.
Vu Thiết Cường si ngốc, nước dãi chảy tí tách, trở thành một kẻ ngốc.
Đường Niệm Niệm nối tứ chi lại cho ông ta, ngoài não, những cái khác đều rất bình thường.
“Tôi nói lời giữ lời, chắc chắn không tận tay lấy mạng của ông!”
Trong tay Đường Niệm Niệm xuất hiện vòng cổ da mà Bách Tuế chê bai, tròng lên cổ Vu Thiết Cường, dắt ông ta ra ngoài.
Vu Thiết Cường vô cùng ngoan ngoãn theo cô lên tầng thượng, tòa nhà Cát Vĩ Hội là tòa năm tầng, trên tầng thượng gió rất lớn.
Đường Niệm Niệm lấy vòng cổ xuống, hất ra phía trước, hạ chỉ thị: “Đi nhặt về!”
Vu Thiết Cường sốt sắng, điên cuồng chạy theo vòng cổ, bước hụt chân…
“Bịch”
Tiếng vang trầm truyền tới, giống như dưa hấu rơi xuống đất.
Dưa nát bét đầy đất.
Đường Niệm Niệm đi tới bên ban công, nhìn xuống, mặt Vu Thiết Cường ụp xuống đất, máu đỏ chậm rãi chảy ra, càng chảy càng nhanh, thấm đẫm quần áo của ông ta.
“Tôi nói lời giữ lời, đúng chứ?”
Đường Niệm Niệm nhẹ giọng nói một câu, cất vòng cổ vào không gian, lát nữa còn dùng tiếp.
Cô bình thản xuống lầu, đi tới bên cạnh Vu Thiết Cường, nhổ ra một cây kim từ đỉnh đầu ông ta, xóa sạch dấu vết cô để lại, biến mất trong đêm tối.
Tiếp theo cô lại đến nhà của Từ Lai Phụng và xưởng trưởng Đông Phương, dùng phương pháp tương tự.
Trong đêm nay, trên phố Thượng Hải có thêm ba người nhảy lầu.
Đường Niệm Niệm về tới nhà nghỉ, vào không gian tắm rửa rồi ra ngoài đi ngủ.
Tối nay Lý Phương Phương ngủ rất say, cô ta vốn tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng cô ta vừa nằm xuống giường liền ngủ như chết, đánh một giấc tới sáng, suýt chút đi muộn.
“Đồng chí Đường Niệm Niệm, xin lỗi, tôi xin lỗi cho sự ngạo mạn và vô lễ của mình trước đây.”
Lý Phương Phương đi tới bên cạnh Đường Niệm Niệm đang rửa mặt, chân thành xin lỗi.
Sau khi Vương Linh Linh bị bắt đi, cô ta suy nghĩ rất nhiều, phát hiện sở dĩ cô ta coi thường Đường Niệm Niệm là bởi Vương Linh Linh nói với cô ta, Đường Niệm Niệm là người ngoại tỉnh, là một con nhà quê ở nông thôn, nói rất nhiều lời như vậy, cô ta lại là người ý chí không kiên định, rất dễ bị Vương Linh Linh ảnh hưởng.
Lý Phương Phương rất sợ hãi, may mà Vương Linh Linh bị bắt đi sớm, nếu lâu dài, nói không chừng cô ta sẽ bị phần tử đặc vụ địch như Vương Linh Linh xúi giục, phạm tội lớn.
Đường Niệm Niệm nhìn cô ta, lạnh giọng nói: “Không có gì!”
Vốn dĩ cô không để bụng, người không quan trọng mà thôi.
“Cô tha thứ cho tôi rồi?” Lý Phương Phương hi vọng nhìn cô.
“Đối với tôi mà nói, cô là người không quan trọng, tôi chỉ là làm như không thấy cô thôi!”
Đường Niệm Niệm nói thật, cô sẽ không làm bạn với loại người như Lý Phương Phương.
Lý Phương Phương lập tức xị mặt, trong lòng cũng có hơi tức giận, cô ta không ngờ Đường Niệm Niệm ngay cả giả vờ cũng không thèm giả vờ, không thể nói vài câu khách sáo hay sao?
“Tôi cũng sẽ làm như không thấy cô!”
Lý Phương Phương ngẩng đầu lên, cao ngạo hừ ra tiếng, quay người đi.
Cô ta không nên tự chuốc lấy nhục, sau này cô ta sẽ không để ý tới Đường Niệm Niệm nữa, cho dù nhìn thấy trước mặt, cô ta cũng chỉ coi như không nhìn thấy.
Có gì ghê gớm đâu!
Không phải chỉ là xinh đẹp hơn một chút sao, cô ta cũng không xấu, cô ta còn là người Phố Tây nữa!
Đường Niệm Niệm không quan tâm diễn biến tâm lý của cô gái này, cô rửa mặt xong, đi tới sảnh ăn ăn cơm, sau đó đi đào tạo.
Một tiếng sau, chủ nhiệm Giải biểu cảm nghiêm túc đi v ào, ông ấy ý vị thâm trường nhìn Đường Niệm Niệm.
Vừa nãy ông ấy nhận được điện thoại của công an, nói tối qua, Thiết Cường, Từ Lai Phụng và xưởng trưởng Đông Phương, trước sau chưa đầy một tiếng, đều nhảy lầu hết.
Hơn nữa phương thức nhảy lầu gần như giống nhau, đều là mặt úp đất, dứt khoát quả quyết nhảy xuống, giống như dưới lầu có thứ gì rất quan trọng khiến họ quên cả mạng sống.
“Cảm thấy họ bị thôi miên!”
Công an gọi điện thoại là chiến hữu cũ của chủ nhiệm Giải, quan hệ rất tốt, còn là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, có cách nhìn nhận độc đáo đối với vụ án này.