Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 402




Cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh này tướng mạo giống y hệt Beauvoir, giống như được copy paste vậy.

“Beauvoir?”

Đường Niệm Niệm thốt lên, hơn nữa còn dùng tiếng Nga.

“Cô biết tôi?”

Cô gái trẻ vô cùng kinh ngạc, không khỏi quan sát Đường Niệm Niệm, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tới Hoa Hạ.

“Cô cũng tên Beauvoir?”

Đường Niệm Niệm nghi ngờ, cô gái này không chỉ có ngoại hình giống Beauvoir, tên cũng giống, lẽ nào Beauvoir cũng xuyên về?

“Không phải, tôi tên…”

Cô gái trẻ nói ra một cái tên dài khiến Đường Niệm Niệm nghe tới choáng đầu, giống như lúc đầu Beauvoir giới thiệu bản thân vậy, tên có ba mươi mấy chữ, cuối cùng giản lược còn hai chữ Beauvoir.

“Cô tên gì? Hình như trước đây tôi từng gặp cô!” Beauvoir tò mò hỏi.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, nghe câu này thấy rất quen thuộc.

“Tôi tên Đường Niệm Niệm, có thể chúng ta từng gặp nhau trong mộng chăng.”

Đường Niệm Niệm nói đùa một câu, những người khác đều tò mò nhìn họ, cái ngôn ngữ líu lưỡi này họ chẳng nghe hiểu được chữ nào, Tiểu Niệm lại biết nói?

Thượng Quan Tĩnh đi tới, giới thiệu thân phận của Beauvoir, là tiểu thư quý tộc ở nước Nga, nghe có vẻ thân phận rất không bình thường, tới đây cùng chú của cô ấy.

Đường Niệm Niệm nhìn về phía người đàn ông trông giống như gấu, tướng mạo điển hình của đàn ông loại hình chiến đấu, cô nghĩ tới Beauvoir giống như búp bê Barbie, sau khi sinh con, rất có thể sẽ biến thành bà bác giống như bóng khí, không khỏi có chút đồng tình.

“Tấu nhạc, nhảy múa!”

Đường Niệm Niệm vung tay xuống, ra chỉ thị.

Sau đó tiếng âm nhạc chúc mừng vang lên, đội múa lân và đội múa rồng đều phấn khởi nhảy lên, trống chiêng vang trời, còn náo nhiệt hơn lễ tết, người tây đều xem tới say sưa, chụp hình không ngớt.

Emir cũng tới, khóc lóc van nài theo Louis tới, vừa tới liền giành Đường Niệm Niệm với Beauvoir.

“Chị ấy là sư phụ tôi, chị tránh sang một bên!”

“Niệm Niệm là bạn trong mơ của dì, cậu phải gọi tôi là dì!” Beauvoir rất nghiêm túc chiếm tiện nghi.

Cô ấy cũng không biết là chuyện gì, tóm lại nhìn thấy Đường Niệm Niệm liền cực kỳ thích, giống như là bạn bè đã quen biết nhiều năm, cực kỳ thân thiết.

Beauvoir và Emir xấp xỉ tuổi nhau, nhưng tâm trí cùng lắm chỉ có ba tuổi, cãi nhau tới mức Đường Niệm Niệm đau đầu, trợn mắt với họ, hai người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám ồn ào nữa.

“Các người tới chơi cùng Bách Tuế, Phúc Bảo đi!”

Đường Niệm Niệm thiếu kiên nhẫn tiếp đón hai kẻ ấu trĩ này, bảo Đường Cửu Cân dẫn lên núi chơi.

“Đừng nên đi thì hơn, an toàn hàng đầu!”

Hùng Sở Sở không yên tâm, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?

“Không sao, có chó trông!”

Đường Niệm Niệm trấn an ông ấy, có Bách Tuế và Phúc Bảo ở bên, trên núi an toàn hơn bất kỳ nơi nào.

Hùng Sở Sở vẫn muốn phản đối, ông ấy thật sự không yên tâm được, nhưng Louis và chú của Beauvoir đều không có ý kiến, họ còn ý vị thâm trường nhìn Phúc Bảo, đây rõ ràng là một con sói.

Cô gái Hoa Hạ tên Đường Niệm Niệm này có thể thuần hóa sói hoang, rõ ràng không phải người bình thường, an toàn chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Phụ huynh đã lên tiếng, Hùng Sở Sở cũng không ý kiến nữa, nhưng vẫn bảo thư ký đi theo.

Múa lân và múa rồng đều biểu diễn xong, lúc này Đường Niệm Niệm mới dẫn họ đi tham qua phân xưởng, đầu tiên tới phân xưởng đan trúc, đều là những người thợ lành nghề, chuyên tâm làm việc, sự xuất hiện của thương nhân nước ngoài không ảnh hưởng tới họ.

Trong phân xưởng rất yên tĩnh, ngoài tiếng phát ra khi làm việc, các thương nhân nước ngoài đều vô thức nín thở, lặng lẽ chụp hình.

“Số hàng này quá đẹp, tôi muốn nhập một lô.”

Một nữ thương nhân nước ngoài cầm mấy sản phẩm thủ công đan bằng trúc lên, yêu thích không rời tay.

“Thưa bà Chris, thời gian giao hàng sẽ kéo dài, đã có người đặt hàng trước rồi, ngày giao hàng đã xếp tới mùa hè năm sau rồi.” Đường Niệm Niệm nói.

“Mùa hè thì mùa hè, tôi không có ý kiến.”

Tuy nữ thương nhân nuối tiếc nhưng cũng đành chịu, vẫn muốn ký hợp đồng.

Thương nhân khác cũng bày tỏ muốn đặt hàng, họ đều bị những sản phẩm đan tre tinh xảo xinh đẹp này hấp dẫn, cũng biết sau khi lấy những sản phẩm thủ công này về, tuyệt đối rất được săn đón, còn có thể bán được giá cao.

Đường Niệm Niệm thành thạo giao tiếp với những thương nhân nước ngoài này, những người khác đều không nói chen vào được, chớp mắt nhìn cô một mình ứng phó với nhiều người, cũng không cần phiên dịch viên, một mình cô bàn ổn thỏa chuyện làm ăn.

Những thương nhân nước ngoài này có người Pháp, có người Đức, cũng có người Nga, Đường Niệm Niệm đều có thể đối đáp trôi chảy với họ, phiên dịch viên cũng không có đất dụng võ, nhàm chán đứng bên cạnh hóng náo nhiệt.

“Tiểu Niệm nói gì vậy? Xí xa xí xọ, giống như nói thiên thư vậy.” Có người nhỏ tiếng hỏi.

“Đừng nói chuyện, Tiểu Niệm đang bàn đại sự, chuyên tâm làm việc.”

Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt, những người khác đều ngoan ngoãn cúi đầu làm việc, không dám nói nữa.

Chỉ riêng phân xưởng đan tre đã bàn được đơn đặt hàng ba mươi lăm vạn, giá Đường Niệm Niệm đưa ra cao hơn giá đưa ra với Carl và Louis, nhưng không nhắc giá với chú của Beauvoir.

“Beauvoir là bạn tôi, tôi cho chú giá ưu đãi.”

Đường Niệm Niệm trực tiếp nói.

Chú của Beauvoir bật cười, cháu gái ngày nào cũng đòi tới Hoa Hạ, nói ngày nào cũng nằm mơ, mơ thấy một cô gái Hoa Hạ xinh đẹp, còn nói muốn tới Hoa Hạ tìm cô gái này, người trong nhà đều cho rằng cháu gái đang nói đùa, không ngờ là thật.

Duyên phận quả nhiên là thứ rất đỗi diệu kỳ, có lẽ cô gái họ Đường này và cháu gái là duyên phận kiếp trước?