Lúc đầu Thẩm Kiêu không muốn gặp, nhưng Đường Niệm Niệm khuyên anh: “Đi gặp thử xem, coi bây giờ ông ta có bao nhiêu xui xẻo!”
Thế là Thẩm Kiêu thay đổi chủ ý.
Anh và Đường Niệm Niệm cùng nhau đi gặp, sắp đặt gặp mặt trong một căn phòng nhỏ, nhân viên công tác dẫn Thẩm Chí Viễn tới, mới có mấy ngày, Thẩm Chí Viễn đã già đi ít nhất là hai mươi tuổi.
Tóc bạc trắng, trên mặt đều là nếp nhăn, tuổi già sức yếu, chỉ còn là một ông lão chán nản tinh thần sa sút.
Nhìn thấy Thẩm Kiêu, mắt Thẩm Chí Viễn sáng rực lên, ông ta há mồm kêu: “Tiểu Kiêu!”
Trên mặt Thẩm Kiêu không biểu tình, ngay cả lông mày cũng không nhấc lên.
Lòng Thẩm Chí Viễn vui sướng, sau đó lập tức lạnh đi, ông ta vốn đang trông mong Thẩm Kiêu có thể giúp đỡ kéo ông ta ra ngoài, với quân công của Thẩm Kiêu mấy năm nay, chuyện kéo ông ta ra khỏi đây cũng không khó gì.
“Tiểu Kiêu, xin lỗi, mấy năm nay cha đã bạc đãi con.”
Sau khi Thẩm Chí Viễn ngồi xuống, nước mắt đã tuôn đầy mặt, ông ta khóc ròng ròng, đánh ra con bài tình thân.
Thẩm Kiêu vẫn thờ ơ như cũ, mặt không biểu tình nhìn ông ta diễn.
Khóc một hồi, Thẩm Chí Viễn có chút xấu hổ, một mình diễn kịch có hơi phí sức, ông ta không khóc nổi nữa.
“Tiểu Kiêu, là cha có lỗi với con, con cho cha một cơ hội bù đắp có được không?” Vẻ mặt Thẩm Chí Viễn đầy thâm tình, trong mắt đều là sự hối hận và tình yêu thương của cha.
“Không cần!”
Thẩm Kiêu lạnh giọng từ chối, Niệm Niệm nói rất đúng, tình cha đến trễ giống như cỏ rác vậy, anh đã qua cái tuổi khát khao yêu thương của cha rồi.
Thẩm Chí Viễn hiện tại chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Nét mặt của Thẩm Chí Viễn trở nên xấu hổ, biểu hiện của Thẩm Kiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta, lòng dạ của thằng con bất hiếu này quá lạnh lùng rồi!
“Lúc mẹ tôi mang thai, ông và Phó Bạch Lan đã ở bên nhau, Phó Bạch Lan mang thai, để giành giật vị trí đã cùng Lưu Tường hại chết mẹ tôi, sao ông lại không biết rõ tình hình được chứ!” Giọng nói đầy lạnh lùng của Thẩm Kiêu vang lên.
“Mẹ con là do bọn họ hại chết? Cha thật sự không biết, Tiểu Kiêu, con phải tin cha, cha không thể nào nhẫn tâm như vậy được, cha thừa nhận, cha có lỗi với con và mẹ con, nhưng cha không thể nào hại mẹ con được, thật…”
Nét mặt Thẩm Chí Viễn đầy kinh ngạc, trên mặt đều là dáng vẻ không dám tin.
“Năm đó Phó Bạch Lan cố ý vứt bỏ tôi trên núi, ông cũng biết chuyện, nhưng lại chẳng trách phạt bà ta, sau khi tôi về nhà, tôi nói với ông là Phó Bạch Lan cố ý, nhưng ông vẫn đánh tôi, Thẩm Chí Viễn, trong lòng ông tôi và mẹ tôi đều là thứ lúc nào cũng có thể hi sinh, Phó Bạch Lan mới là người ông quan tâm nhất, nhưng bà ta lại đội nón xanh cho ông suốt ba mươi năm, còn để cho ông nuôi ba đứa con hoang, cuối cùng còn đưa ông đến chỗ này, chúc mừng ông!”
Giọng điệu của Thẩm Kiêu rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác.
Có thể năm đó Thẩm Chí Viễn không tham gia vào việc hại mẹ anh, nhưng chắc chắn là ông ta biết, có điều lại chỉ xem mẹ anh rẻ rúng như cỏ rác.
Cả con trai là anh nữa, trong lòng Thẩm Chí Viễn anh còn thấp kém hơn cả cỏ rác.
Nhưng Thẩm Kiêu vẫn không hiểu, Thẩm Chí Viễn yêu thương Phó Bạch Lan như báu vật, tại sao lại nỡ ra tay ác độc như vậy?
Có lẽ người Thẩm Chí Viễn yêu nhất chính là bản thân mình?
“Thấy ông sống không tốt, tôi yên tâm rồi!”
Thẩm Kiêu đứng dậy, lạnh lùng nói một câu, sau đó ngay lập tức xoay người rời khỏi.
“Tiểu Kiêu, cầu xin con cho cha một cơ hội nữa, cha là cha ruột của con mà!”
Thẩm Chí Viễn kêu đến tan nát cõi lòng, Thẩm Kiêu chỉ xem như không nghe thấy, không chút do dự rời đi.
Nhân viên công tác khinh bỉ nhìn Thẩm Chí Viễn đang gào khóc, chẳng trách con trai ruột cũng không quan tâm tới, hại chết mẹ ruột người ta, còn chút xíu nữa hại chết cả con trai ruột thịt, người cha như này còn không bằng súc vật, đổi lại là bọn họ cũng không muốn nhận!
Từ lúc Thẩm Kiêu và Thẩm Chí Viễn gặp nhau, trôi qua ba ngày, vụ án của Thẩm Chí Viễn đã có kết quả, phán quyết mười lăm năm, đưa tới nhà tù cải tạo.
Lúc Thẩm Chí Viễn được đưa tới nhà tù, còn la hét muốn gặp Thẩm Kiêu, nhưng không ai quan tâm tới ông ta.
Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh, tới quê anh lấy kho báu, trước khi đi, bọn họ đã đi một chuyến đến nông trường, xem người nhà họ Chu và Phó Bạch Lan sống ra sao.
Nông trường nằm ở ngoại thành Bắc Kinh, trong đó nếu không phải người theo chủ nghĩa tư bản thì cũng là người đã phạm sai lầm, có thể có vài người bị oan, nhưng đa số đều là những người có đạo đức thấp, hơn nữa tiêu chuẩn đạo đức trong nông trường cũng rất thấp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Phó Bạch Lan ở trong nông trường nửa tháng, khổ không thể tả, mỗi ngày đều đau khổ, lúc đi bà ta vẫn còn bộ dáng thướt tha, bây giờ đã biến thành bác gái tiều tụy già nua.
Người nhà họ Chu cũng đến nông trường, còn ở cùng chỗ với đám người Phó Bạch Lan.
Cơ thể Chu Tư Lượng tàn tật, không làm được việc nặng nhọc, bị kêu đi bện dây gai, ngày xưa là con cưng của trời, bây giờ lại ngồi bện dây gai với phụ nữ, không một giây phút nào Chu Tư Lượng chịu đựng nổi.
Nhưng anh ta vẫn nghĩ tới việc Đông Sơn tái khởi, cho nên mỗi ngày đều nhịn khổ, hy vọng có thể nhẫn nhịn được đến ngày ra ngoài.
Đường Niệm Niệm rất không hài lòng với tình hình của những người này, sống quá tốt rồi, cô phải thêm một ngọn đuốc mới được.
Thế là cô tìm vài tên côn đồ trong nông trường, cho bọn họ một khoản tiền.
Một khoản tiền nhỏ cũng đủ khiến bọn họ bí quá hóa liều.
“Là mấy người này, một người cũng không được giữ lại!”
Đường Niệm Niệm cho bọn họ một tờ danh sách, là Phó Bạch Lan và Lưu Tường, còn có cả Phó Bạch Lâm và người nhà họ Chu.
Nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không được để lại mầm họa nào!
“Thời gian để chúng tôi xử lý là một tuần đúng không?”
Nhìn thấy mấy người đó đều là người già yếu tàn tật, bọn họ bèn mở miệng đồng ý, nông trường nhiều người như vậy, chỉ chết mất mấy người già yếu tàn tật thôi mà, chuyện này dễ làm.
Hơn nữa bọn họ đã từng nghe qua, có không ít người muốn người họ Chu chết, bọn họ chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền, còn kiếm được một số tiền lớn, một công đôi việc!