Chẳng lẽ trong nhà có kẻ làm phản?
“Bố, tài của mất rồi, mất sạch rồi, bố đừng quan tâm sao con lại biết được nữa, mau chóng đi tìm của cải đi!”
Chu Hưng Gia ra sức vỗ đùi, ông ta sốt sắng chết mất thôi.
Chu Hồng Xương nhìn ông ta chăm chăm, không giống như đang diễn mà lão nhị cũng không có cái khả năng diễn kịch, càng không có đầu óc này, lẽ nào của báu ở thành Tây thật sự mất rồi?
“Mày nói từ từ thôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là như thế, bọn con muốn đi xem của báu nhưng kết quả thì mất sạch rồi, không còn dư lại món nào, bố, trong nhà sẽ không có trộm đấy chứ?” Chu Hưng gia rất nghi ngờ phòng lớn ngấm ngầm giở trò, trong nhà chỉ có phòng lớn biết về những của báu ấy, chắc chắn là do bọn họ làm, hòng muốn độc chiếm của cải.
Tim Chu Hồng Xương thắt lại, rồi phun ra một ngụm máu, phun đầy lên mặt của Chu Hưng gia.
“Bố, bố ráng gắng gượng!” Chu Hưng Gia không thèm lau máu đi mà ra sức gào khóc thảm thiết, của cải còn chưa tìm về được đâu!
Chu Hồng Xương rơi vào hôn mê, bác sĩ xông vào cấp cứu, qua lúc lâu mới dần dần tỉnh lại nhưng khí sắc càng kém hơn.
“Tới thành Tây… khụ khụ…” Chu Hồng Xương nằng nặc muốn tới thành Tây, bác sĩ cũng không cản được.
Một giờ đồng hồ sau, một chiếc xe lái đến thành Tây, Chu Hồng Xương được người ta bế xuống rồi đặt lên trên xe lăn, ông ta dẫn theo hết những cấp dưới có thể tin tưởng và cả hai đứa con trai, cùng với Chu Tư Lượng.
Cỏ dại ở sân sau đều đã nhổ sạch, trên mặt đất đều là chỗ trũng, đều là do vợ chồng Chu Hưng Gia đào ra, cửa vào tầng ngầm lộ ra, Chu Hồng Xương được cấp dưới bế nhảy xuống, chính mắt ông ta nhìn thấy căn hầm trống không thì trước mắt lập tức tối sầm.
Căn hầm này là đích thân ông ta theo dõi người đào, của báu cũng là do tự tay ông ta đặt vào, tháng trước ông ta còn tới liếc qua đống vật quý, đều ở đây cả, không thiếu một rương nào.
“Ai... Ai làm...”
Chu Hồng Xương kêu khàn cả giọng, lại phun ra một ngụm máu, vạt áo dính đầy máu.
“Bố, chỉ có anh cả biết chỗ này thôi.”
Chu Hưng Gia liếc mắt nhìn anh cả, chỉ thiếu điều nói thẳng ra là do anh cả làm.
“Tôi cũng là lần đầu tới đây, lão nhị, có phải cậu vừa ăn cướp vừa la làng không?”
Chu Hưng Hoa đương nhiên không chịu bị vu oan, trả lời lại một cách mỉa mai.
“Nếu tôi làm được, còn cần phải ồn ào ra đây sao?”
“Nói không chừng cậu bịt tai trộm chuông, giấu đầu lòi đuôi sao!”
“Lòi chó má anh, anh cho rằng tôi ngốc giống như anh sao!”
“Hừ, ai thông minh hơn ai chứ, lão nhị à, cậu hãy thành thật giao ra đi!”
Hai anh em ồn ào túi bụi, giọng càng lúc càng lớn, cứ nhận định là đối phương giấu bảo bối, bọn họ đã bằng mặt không bằng lòng như vậy từ nhiều năm trước, đã sớm không còn tình nghĩa anh em, chuyên mắng đối phương bằng những lời lẽ gay gắt.
Hai anh em tranh cãi nảy lửa, cũng không hề thấy sắc mặt của Chu Hồng Xương ngày càng khó coi, cơ thể cũng run rẩy dữ dội.
“Súc sinh... Khụ khụ khụ...”
Chu Hồng Xương tức giận mắng một câu, sau đó ho khan liên hồi, hai anh em hậm hực ngậm miệng lại, thỉnh thoảng vẫn trừng mắt nhìn nhau.
“Kiểm tra cho tôi!”
Chu Hồng Xương ra lệnh, ông ta vẫn có vài thuộc hạ.
Chu Hồng Xương mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, sau khi về tới nhà cơ thể lại càng yếu ớt hơn, lại ngất xỉu tới tối mới tỉnh dậy, đầu óc ông ta cứ mơ hồ, không rõ thời gian.
“Văn Nhã và Tư Vũ đã trở lại chưa? Hôm qua bọn họ có ở nhà không?”
Chu Hồng Xương mơ hồ nhớ ra ngày hôm qua mình có gặp hai đứa cháu không biết cố gắng, đôi mắt đục ngầu biến thành màu xám trắng, xung quanh đều chỉ một màu xám xịt.
“Đã ba ngày chưa quay về, để con cho người đi tìm?”
Chu Hưng Hoa nhìn thấy tròng mắt xám trắng của ông ta, lòng trùng xuống đáy.
Anh em Chu Tư Vũ đã ba ngày rồi chưa về nhà, ông ta cũng không quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là hai tên không nên thân, nhưng ông cụ lại không thể có việc gì được, những việc quan trọng trong nhà vẫn còn phải dựa vào ông cụ.
“Kêu công an đi tìm, khụ khụ...”
Chu Hồng Xương thở dài, ông ta đoán có lẽ hai đứa cháu không nên thân này đã xảy ra chuyện rồi.
Rốt cuộc là ai đang chống lại ông ta?
Lúc đầu ông ta còn nghĩ là nhà họ Đường sau lưng Đường Niệm Niệm, nhưng hiện tại ông ta đã đổi ý, nhà họ Đường không có năng lực lớn như thế, hơn nữa cũng không có khả năng lấy đi bảo bối của ông ta ngay tại Bắc Kinh một cách thần không hay quỷ không biết như vậy.
Nhất định là đối thủ của ông ta.
Chỉ có những gia tộc lâu đời ở Bắc Kinh mới có năng lực như vậy, hơn nữa đối phương còn muốn nhà họ Chu tan nhà nát cửa!
Trong lòng Chu Hồng Xương dâng lên cảm giác buồn bã, ông ta từng đắc ý vì có năm đứa cháu trai, nhưng hiện tại chỉ còn lại một đứa cháu trai bị tàn tật, ông ta cũng sắp lìa đời.
Chỉ cần ông ta khỏe hơn một chút, chắc chắn sẽ không để đối thủ đó thực hiện được, cũng chắc chắn sẽ khiến con khốn Đường Niệm Niệm kia chết không có chỗ chôn!
“Lão đại, con gọi điện cho bên trên, nói bố có việc muốn gặp!”
Chu Hồng Xương lo trái nghĩ phải, muốn làm một việc nữa cho gia tộc trước khi qua đời, hy vọng bên trên có thể nể mặt ông ta mà tiếp tục bảo vệ nhà họ Chu.
Ông ta vẫn có chút tự tin, dù sao ông ta và bên trên cũng có quan hệ khá thân thiết, chắc hẳn vẫn sẽ nể mặt nhỉ?
Nhưng mà—
“Bố ơi, bên trên bảo bố hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng hao tâm tổn sức nữa!”
Chu Hưng Hoa uể oải quay về, vẻ mặt rầu rĩ, người trả lời ông ta là thư ký, ông ta cũng không thể liên lạc lại với người bên trên nữa.
Nhưng thư ký chắc chắn đã nhận được chỉ thị của bên trên nên mới nói như vậy.
Cho dù đầu óc ông ta không sáng suốt cho lắm cũng hiểu ý của bên trên thế nào, nhà họ Chu... Sẽ không có những tài nguyên đó nữa.
“Con nói thế là sao? Có phải nói sai gì rồi không?” Chu Hồng Xương sốt ruột tới độ ngồi bật dậy.
Nhất định là thằng cả không biết nói chuyện, bên trên không hiểu được ý của ông ta, nhất định là như thế.