Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 366




Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai cô ấy, bày ra dáng vẻ cổ vũ, sau đó hỏi: “Người yêu của tôi vẫn chưa dậy sao?”

“Không thấy anh ấy ra ngoài, chắc vẫn còn đang ngủ?” Nhân viên phục vụ vội vàng trả lời.

“Anh ấy mệt lắm rồi, trước kia phải khẩn cấp hoàn thành nhiệm vụ, đã vài ngày không chợp mắt, còn không ngừng vó ngựa chạy về thăm người thân, buổi sáng còn theo tôi đi dạo phố, đang đi mà cứ ngủ thiếp đi, còn tông trúng cột điện nữa.”

Trên mặt Đường Niệm Niệm tràn đầy đau lòng, lại thể hiện rất rõ ràng Thẩm Kiêu vì bảo vệ quốc gia nên mới mệt nhọc như vậy.

Quả nhiên, trên mặt nhân viên phục vụ tràn đầy kính nể, sự tôn kính với Đường Niệm Niệm đã trực tiếp tăng thêm mấy trăm mét.

Cô gái xinh đẹp này là người nhà của quân nhân, các quân nhân đều đang bảo vệ quốc gia, đến mức đầu rơi máu chảy, trên huân chương đều có một nửa công lao là của gia đình.

“Tôi về phòng đây, chút bánh ngọt này cô với đồng nghiệp cứ nếm thử chút nhé.”

Đường Niệm Niệm rút ra mấy khối bánh ngọt từ trong giấy gói, để lên bàn sau đó vội vàng trở về phòng.

Nhân viên phục vụ muốn đuổi theo trả lại, nhưng cô gần như không đuổi kịp, mới một lúc mà Đường Niệm Niệm đã chạy không thấy bóng dáng, đúng lúc có một đồng nghiệp khác tới đây, nhìn thấy trên bàn có chút bánh ngọt, thuận tay nhét vào trong miệng.

“Ai nha, sao cô lại ăn mất rồi? Tôi đang muốn trả lại cho người ta mà!”

Nhân viên phục vụ vô cùng ảo não, oán trách nhìn đồng nghiệp, nói tới nguồn gốc của bánh ngọt: “Là bánh do khách quý ở phòng 303 cho đó, chúng ta không được ăn đồ của khách hàng.”

“Tôi còn tưởng là của cô, phòng 303 có phải cô gái xinh đẹp tới từ phía Nam, người yêu của cô là sĩ quan phải không? Ở phòng 305?”

Đồng nghiệp có ấn tượng rất sâu sắc với Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu, dù nhà nghỉ mỗi ngày đều tiếp đãi rất nhiều khách quý nhưng bề ngoài của cặp đôi trai tài gái sắc này quá bắt mắt, thấy rồi sẽ rất khó quên.

“Đúng vậy, chính là bọn họ, cô gái đó rất tốt, người yêu làm việc quá mệt mỏi, cô ấy để người yêu nghỉ trong phòng, còn mình thì ra ngoài đi dạo, vừa rồi còn tám nhảm với tôi một lát, còn kiên quyết đặt bánh ngọt trên bàn, tôi muốn đuổi theo mà đuổi không kịp.”

Nhân viên phục vụ cười một tiếng, còn đắc ý nói: “Cô ấy còn khen tôi là nhân viên phục vụ ưu tú nhất nữa cơ!”

“Cô thì sướng rồi!”

Trong mắt đồng nghiệp đầy giận dữ, gói số bánh còn lại vào trong giấy sạch rồi trả lại.

Chẳng qua đồng nghiệp cũng vô cùng hâm mộ, có thể được khách quý như vậy tán dương, là ước mơ tha thiết của cô ta, nếu có thể viết một câu khen ngợi lên sổ ghi chép thì càng tốt hơn.

Hai cô gái phục vụ trẻ tuổi cứ lảm nhảm với nhau như thế, ấn tượng về Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu càng thêm khắc sâu, hơn nữa đều là ấn tượng tốt.

Đường Niệm Niệm vừa trở về phòng đã vào không gian, Thẩm Kiêu đang thở hổn hển làm việc, Phúc Bảo và Bách Tuế lười biếng nằm sấp xuống, vẫy vẫy đuôi, ánh mắt nhìn theo di chuyển của máy gặt do Thẩm Kiêu điều khiển.

Trên cơ bản đã thu hoạch hết những cây chín, sau đó còn phải thu hoạch hết phần gốc rồi mới trồng giống mới, Thẩm Kiêu cũng có ý định thu hoạch thêm nhiều cây nữa, mở rộng quy mô trang viên.

“Thẩm Ưng, Chu Tư Vũ, Chu Tư Văn bọn họ đều đã chết.”

Đường Niệm Niệm tùy tiện nói ra tin ba người đã chết.

Thẩm Kiêu cũng hững hờ đáp một tiếng, ngược lại vô cùng phấn khởi nói tới kế hoạch trang viên của mình, anh còn tính làm một vùng biển nhỏ, để nuôi hải sản, vì Đường Niệm Niệm thích ăn hải sản.

Trong không gian đã có vườn trái cây, nông trại, hồ nước, ruộng đồng cũng đã có, làm thêm một nơi nuôi hải sản, dù sao biển đất không khí đều có đủ cả.

“Anh cứ xem đó mà làm.”

Đường Niệm Niệm tất nhiên không có ý gì, cô không biết gì về mấy cái thu hoạch này, giao cho Thẩm Kiêu xử lý là được, cô chỉ phụ trách ăn.

“Sau khi về Thượng Hải sẽ làm.”

Thẩm Kiêu cười, ở Bắc Kinh không có biển, sau khi quay về sẽ làm.

“Ừ, em đi ngủ!”

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, xem một vở kịch dơ bẩn cả đêm, có chút buồn ngủ, cô nằm trên ghế, không bao lâu đã ngủ mất, Thẩm Kiêu đắp chăn cho cô, đi ra một chỗ xa làm việc, tránh đánh thức cô.

Nhà họ Chu.

Dáng vẻ Chu Hồng Xương tiều tụy nằm đó, sắc mặt như tro tàn, tản ra luồng khí màu đen, đèn đuốc trong phòng ông ta đều sáng trưng, nhân viên y tế cũng vây quanh ông ta, ngày sáng đêm tối đều thay phiên trực ban.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Chu Hồng Xương kịch liệt ho khan, điều dưỡng dùng khăn lau máu do ông ta ho ra, ánh mắt của bác sĩ vô cùng lo lắng, tình hình ngày càng tệ rồi.

“Tư Vũ và Tư Văn đâu?”

Chu Hồng Xương dùng giọng nói khàn khàn hỏi, đã một ngày không thấy hai thằng ranh con kia, trong lòng ông ta lại âm ỷ bất an.

Mặc dù hai đứa cháu trai kia chẳng trông mong được gì nhưng chỉ còn sót lại có hai đứa, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện nữa.

Chu Hồng Xương còn muốn cho hai cháu trai sớm cưới vợ, có thể sinh ra một chắt trai có tiền đồ, ông ta sẽ đào tạo nó thật tốt.

Cho tới bây giờ, Chu Hồng Xương vẫn chưa hết hy vọng với kho báu của nhà họ Đường, vẫn luôn cảm thấy chỉ cần có thuốc thần, cơ thể của ông ta rồi sẽ tốt lên, hưng thịnh của nhà họ Chu cũng sẽ kéo dài không suy.

“Cha, bọn chúng đã ra ngoài, vẫn chưa quay về.”

Con trai cả nhà họ Chu Chu Hưng Hoa cúi người nói.

“Không phải đã nói đừng để chúng nó ra khỏi cửa rồi sao, điếc à?”

Chu Hồng Xương nôn nóng, lại bắt đầu ho khan, lần ho này không phải chỉ ho một chút là ngừng được, khăn tay đã bị nhuộm đỏ.

Ánh mắt của con trai thứ hai Chu Hưng Gia đứng bên cạnh lóe lên, trong lòng đang nghĩ ông cụ đã giấu đi những bảo bối kia.

Mắt thấy ông cụ sắp không qua được, ông ta thừa dịp trước khi ông cụ tắt thở, phải lấy được những bảo bối kia vào trong tay, bằng không chờ tới lúc ông cụ phân chia, ông ta nhất định chỉ được phần nhỏ.