Chị Trương cũng không dám giả ngốc nữa, ngại ngùng nhìn Thẩm Kiêu, chậm chạp chạy đi gọi điện thoại, khi qua bậc cửa, còn bất cẩn ngã một cái.
“Ây dô, sức ngày càng yếu, cái eo của tôi…ây dô…sắp gãy rồi…”
Chị Trương đỡ eo, rên ây dô ây dô, đi cả buổi cũng chưa đi vào nhà.
Phó Bạch Lan nhìn tới nóng máu, đích thân chạy vào nhà gọi điện thoại, tạp chủng Thẩm Kiêu này có bản lĩnh rồi, dẫn một con nhỏ mồm mép tới nhà phá hoại danh tiếng của bà ta, hừ, thật sự cho rằng như vậy có thể lật đổ bà ta sao?
Thật ngây thơ, chuyện không bằng không chứng, cho dù nói rách họng cũng vô dụng, Thẩm Chí Viễn chức vị không thấp, bên trên chắc chắn sẽ không vì những lời đàm tiếu không có chứng cứ này mà xử phạt lão Thẩm.
Ngược lại là tên tạp chủng Thẩm Kiêu, sau này ở trong bộ đội khó mà đi lên.
Trước đây Thẩm Chí Viễn niệm tình cha con, cho tạp chủng này không ít tài nguyên, bây giờ cuối cùng cũng trở mặt, lão Thẩm sẽ không còn băn khoăn tới tên tạp chủng này nữa, tài nguyên nhà họ Thẩm cũng thuộc hết về con trai bà ta.
Phó Bạch Lan luôn cho rằng thành tích mà Thẩm Kiêu đạt được trong bộ đội đều là công lao của Thẩm Chí Viễn.
Vì chuyện này, bà ta không ít lần nói bóng gió bên tai Thẩm Chí Viễn, bây giờ cuối cùng bà ta cũng được như ý nguyện, ngược lại có chút vui sướng, còn cảm thấy Thẩm Kiêu quá ngu.
“Không cần các người gọi điện thoại, Thẩm Kiêu, chúng ta đi!”
Đường Niệm Niệm kéo Thẩm Kiêu sải bước đi, hôm nay đã trở mặt, sau này không cần tới nhà nữa.
Nhưng buổi tối vẫn phải tới một chuyến, mang của hồi môn của Phó Thanh Lan đi.
Thẩm Chí Viễn trơ mắt nhìn nghịch tử và Đường Niệm Niệm rời đi, bóng lưng biến mất trong con ngõ, ông ta tựa như cảm nhận được trong lòng có thứ gì đó hoàn toàn mất đi.
Ông ta há miệng, nhưng lại khép lại.
Cho nghịch tử chút bài học cũng tốt, miễn cho tên súc sinh này thật sự tưởng rằng cánh của mình cứng rồi.
Sau này ông ta gọi điện thoại cho Minh Chấn Hưng, bảo đừng chiếu cố nghịch tử nữa, để tên súc sinh này nếm trải gió sương, biết không có sự chiếu cố của ông ta, cuộc sống khó khăn cỡ nào!
“Thẩm Kiêu tính tình không tốt, lại bị phụ nữ bên ngoài mê muội, cãi nhau với tôi, là tôi không dạy dỗ tốt, để mọi người chê cười rồi!”
Thẩm Chí Viễn cười rất miễn cưỡng, tìm một lý do cho vở kịch ồn ào này.
“Con cái đều như vậy, con nhà tôi cũng vậy, nói chuyện có thể khiến người ta tức chết!”
“Cha con không có thù qua đêm, qua mấy hôm lại bình thường thôi!”
Các hàng xóm lần lượt an ủi.
Đợi sau khi Thẩm Chí Viễn vào nhà, các hàng xóm không giải tán, tụ lại nói chuyện cực kỳ hăng say.
“Tôi đã nói rồi, Thẩm Bằng và Thẩm Li vẻ ngoài giống Thẩm Chí Viễn, gương mặt đó y như đúc!”
“Chẳng trách đối tốt với con kế như thế, thì ra là con ruột, đứa nhỏ Thẩm Kiêu này thật đáng thương, mẹ ruột bị người ta hại chết, nó cũng suýt chết, may mà đứa nhỏ này mạng lớn!”
“Suỵt, chuyện này còn chưa chắc chắn, đừng nói bừa!”
“Tôi thấy tám chín phần là thật rồi, khi cô gái xinh đẹp đó nói, Thảm Kiêu không phản bác!”
“Các người còn nhớ không, Phó Bạch Lan gả tới bảy tháng đã sinh Thẩm Ưng, nói là sinh non, nhưng Thẩm Ưng nặng bốn ký lận!”
“Mẹ ơi, đứa nhỏ đủ tháng còn chưa chắc được bốn ký, Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn này đã sớm gian díu với nhau rồi, phi…đúng là vô sỉ!”
“Chẳng trách Phó Bạch Lan hại chết em gái, còn không gả tới, bụng lộ mất!”
“Thật sự không nhìn ra, người phụ nữ này lòng dạ độc ác thật!”
…
Các hàng xóm càng nói càng tin tưởng lời Đường Niệm Niệm nói, cũng ngày càng kiêng kỵ Phó Bạch Lan.
Loại phụ nữ khẩu phật tâm xà này là một con rắn độc, họ không chọc nổi.
Cổng lớn nhà họ Thẩm đang đóng chặt, Thẩm Chí Viễn xanh mặt ngồi trong phòng sách, đối diện là Phó Bạch Lan, Thẩm Ưng được chị Trương dìu vào phòng nằm rồi.
“Việc khó sinh của Thanh Lan là sao?”
Thẩm Chí Viễn lạnh giọng chất vấn.
“Lão Thẩm, anh cũng tin lời ma của con nhỏ đó? Em và Thanh Lan tình cảm tốt như thế, sao em lại hại em ấy? Anh lại nghĩ em như vậy, em…em sống còn có ý nghĩa gì nữa…”
Phó Bạch Lan ôm mặt, đau đớn bật khóc.
Thẩm Chí Viễn lập tức hối hận, ông ta không nên nghi ngờ Bạch Lan, Bạch Lan lương thiện như thế, ngay cả con kiến trên đất cũng không nhẫn tâm giẫm chết, sao có thể xuống tay với Thanh Lan?
Đều tại con nhỏ Đường Niệm Niệm đó ăn nói linh tinh, ảnh hưởng tới ông ta.
“Anh chỉ hỏi thôi, đừng khóc, đều là lỗi của anh, nghe em khóc mà tim anh như muốn vỡ…”
Thẩm Chí Viễn thấp giọng lựa lời nói, còn ôm Phó Bạch Lan vào lòng, dịu dàng an ủi.
“Anh phải biết, khi đó em không phải không có lựa chọn khác, nhưng ai bảo em thích anh, một lòng với anh chứ, cho dù gánh phải những ô danh này, em cũng muốn gả cho anh, những năm nay, đồn đãi bên ngoài còn bén hơn đao kiếm, em đều có thể nhịn, chỉ cần anh biết tâm ý của em, đắng mấy em cũng thấy ngọt, nhưng…nhưng anh lại nghĩ em như vậy, khổ…khổ sở em chịu đựng suốt những năm qua được coi là gì?”
Phó Bạch Lan quay người, muốn vùng ra, nhưng Thẩm Chí Viễn ôm cực kỳ chặt, bà ta quay mấy cái, cuối cùng vẫn nép vào trong lòng ông ta, thút thít khóc.
“Là lỗi của anh, anh trách nhầm em rồi!”
Tim của Thẩm Chí Viễn bị bà ta khóc tới tan chảy, luôn lựa lời dỗ dành.
Hai người này cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, nhưng sức dính này còn hơn cả tụi trẻ.
“Tiểu Kiêu là đứa trẻ tốt, chắc chắn là con nhỏ đó nói ra nói vào, qua mấy hôm nữa Tiểu Kiêu bình tĩnh lại, anh nói chuyện đàng hoàng với nó, chung quy cũng là cha con, chắc chắn có thể nói rõ với nhau.”
Phó Bạch Lan làm người điều giải, cật lực thuyết phục Thẩm Chí Viễn và Thẩm Kiêu làm lành.
Bởi vì bà ta biết, bà ta càng nói như vậy, Thẩm Chí Viễn càng tức giận, cảm thấy bà ta thấu tình đạt lý, Thẩm Kiêu lại đại nghịch bất đạo, chắc chắn sẽ quở trách tên tạp chủng này, sau đó cha con lại cãi nhau lần nữa.
Những năm qua, bà ta đã ly gián chia rẽ như vậy, quan hệ giữa Thẩm Chí Viễn và Thẩm Kiêu ngày càng căng thẳng.