“Bà chắc chứ?” Chu Lão Nhị lập tức lấy lại tinh thần, càng thêm oán hận Chu Hồng Xương
Bốn đứa con của ông ta đã chết mất ba đứa rồi, vậy mà ông cụ còn thiên vị anh cả, mẹ nó chứ, không coi ông ta là con ruột quá đấy!
“Chính xác tuyệt đối, giấu trong căn nhà ở thành Tây, lúc chị dâu cả lén nói cho Tư Lượng thì bị tôi nghe thấy được.” Bác dâu thứ đắc ý vô cùng.
“Bà chớ nói chuyện này ra ngoài, chúng ta tranh thủ thời gian tới thành Tây, di dời của báu đi, hừ, ông già tự làm như thế trước, chớ trách đứa con trai tôi đây cũng làm như vậy.” Chu Lão Nhị cười lạnh bảo.
“Ông chớ làm sai đấy, ở thành Tây nhà chúng ta có hai căn nhà, là cái căn ở con ngõ Nguyệt Nha.” Bác dâu thứ nhắc nhớ.
“Con ngõ Nguyệt Nha? Căn nhà đó đã rách nát không có ai ở rồi, ông già thật biết giấu của.”
Hai vợ chồng tinh thần phấn chấn, bàn rất nhiều về căn nhà rách ở ngõ Nguyệt Nha, đến khi trời tảng sáng mới thiếp đi.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu âm thầm lẳng lặng rời khỏi nhà họ Chu, từ đầu tới cuối cũng không có ai phát hiện ra.
Hai người đi thẳng đến con ngõ Nguyệt Nha, vốn ban đầu còn muốn thăm dò nhưng ông trời cho sẵn quá rồi, để đôi vợ chồng ngu đần Chu Lão Nhị nói sạch sành sanh ra, nhiều tài vật như vậy đều đưa đến tận miệng, chỉ có đồ ngốc mới không ăn thôi.
Trước giải phóng con ngõ Nguyệt Nha là khu dân cư nên phần lớn đều là đại tạp viện, bây giờ cũng có rất nhiều người đang sinh sống, hai người dễ dàng tìm thấy căn nhà của nhà họ Chu, không tốn bao nhiêu thì giờ.
Vì chỉ có căn nhà này là không có người ở, đổ nát lụp xụp, trong sân cỏ mọc um tùm, hệt như căn nhà ma vậy.
Y đúc những gì vợ chồng Chu Lão Nhị nói.
Hơn nữa căn nhà này cách những căn nhà khác rất xa, phát ra tiếng động cũng sẽ không bị người ta nghe thấy, rất thích hợp để giấu bảo vật, đương nhiên càng phù hợp để đào bảo vật.
Chân trời ráng đỏ, mặt trời nhô lên, trong con ngõ vang lên đủ loại âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng không có người nào tới căn nhà bỏ hoang này, thiên thời địa lợi nhân hòa đều khớp, Đường Niệm Niệm lấy cái quốc và cái xẻng từ trong không gian ra, bắt đầu tìm của báu.
Căn nhà không tính là quá lớn, sân sau cỏ mọc rậm rạp, bọn họ xuống tầng hầm trước, nhưng rỗng tuếch không có gì.
Một giờ sau bọn họ đã có thu hoạch, sân sau mọc đầy cỏ dại có một khoảng đất hơi nhô lên, cỏ dại cũng thưa hơn những chỗ khác đôi chút, Thẩm Kiêu đào đất lên liền lộ ra một cái hố đen như hũ nút, một cơn gió lạnh thổi ra.
“Anh xuống trước.” Thẩm Kiêu nhảy vào trong hang, mười lăm phút sau anh đi ra kêu Đường Niệm Niệm xuống.
Bên dưới đều được đào rỗng, ít cũng phải ba mươi mét vuông, hơn nữa còn đào rất sâu, trong hang chất đầy hòm sắt, còn có cả rương bằng gỗ cẩm lai, Thẩm Kiêu đập ổ khóa rồi mở từng cái ra, châu quang bảo khí khiến bọn họ trố cả mắt.
Ngọc trai, ngọc Dương Chi, phỉ thủy, các kiểu các loại đá quý, còn có rất nhiều đồ cổ hoàng gia, vật lạ, thư họa…, chỉ tính vàng nén đã có mười mấy hòm, Đường Niệm Niệm nhẩm tính, tổng cộng là sáu mươi hai rương hòm, toàn bộ là những gì Chu Hồng Xương vơ vét mấy năm nay.
Cô lấy hết cho vào không gian.
“Đi!”
Hai người nhảy ra khỏi miệng hang rồi đắp đất lên, khôi phục lại nguyên dạng, sau đó lặng lẽ rời đi.
Lúc này trời đã sáng tỏ, hai người tìm một vùng ngoại ô không có người, lấy xe ra rồi lái xe đi vào thành phố, trên phố xá người xe qua lại vô cùng náo nhiệt, bọn họ tìm một quán ăn quốc doanh ăn sáng.
Bây giờ là hơn tám giờ, người tới ăn sáng chủ yếu là các bác các thím, bàn tán về những bộ phim Bắc Kinh thuần túy, hiện lên vẻ mừng vui của quốc thái dân an.
“Nước đậu xong rồi đây!” Phục vụ kêu lên, mấy bác mấy thím vội vàng đứng dậy đi lấy nước đậu, còn cả quẩy giòn ăn cùng với nước đậu.
Một ông chú uống một húp nước đậu lớn, rồi lại cắn miếng quẩy giòn, thốt lên rằng: “Chính là cái vị này, đã!”
Nhìn biểu cảm của mấy ông chú này thì hiển nhiên là vô cùng vừa ý với bữa sáng đây.
Thẩm Kiêu thấy Đường Niệm Niệm vẫn cứ nhìn chằm chằm ông chú kia, anh còn tưởng cô muốn uống nước đậu nên hỏi: “Muốn ăn không?”
“Không muốn!” Đường Niệm Niệm ra sức lắc đầu, cô không hề có tí hứng thú nào với nước đậu nành, đến cả người dân bản địa Bắc Kinh cũng không ăn quen thì chắc chắn là cô ăn không được.
Thẩm Kiêu mỉm cười, anh cũng không thích uống nước đậu, thật ra có rất nhiều mỹ thực ở Bắc Kinh anh đều không thích, khẩu vị của anh thích hợp với Chiết Giang hơn.
Đường Niệm Niệm cũng không ăn quen đồ ăn sáng ở đây, đậu nành thì ngọt, bánh bao thì to, vị của nhân bánh hơi nồng, xíu mại là nhân thịt, kiếp trước cô cũng từng tới phương Bắc công tác, từng ăn xíu mại nhân thịt nhưng không hề thích ăn.
Cô thích ăn xíu mại gạo nếp cơ.
Tuy không thích ăn nhưng Đường Niệm Niệm vẫn ăn kha khá, tính kén ăn của cô không nghiêm trọng như thế, khi đói thì cũng phải nhét thứ không thích vào trong miệng thôi.
“Tới nhà anh đi!” Đường Niệm Niệm lau miệng, phải đi gặp đám người nhà họ Thẩm cặn bã đó.
“Được!”
Thẩm Kiêu uống một hơi hết bát sữa đậu nành trong bát, rồi cầm chiếc bánh bao còn lại cắn hai miếng hết cái bánh, sau đó lau miệng sải bước rời khỏi quán ăn.
Sau khi bọn họ đi, mấy ông chú bà dì bên cạnh mới lên tiếng bàn tán: “Thanh niên khỏe thật, hai đứa trẻ ăn uống tốt quá, một bữa ăn bằng ba bữa của chúng ta!”
“Người bình thường nào nuôi nổi, may mà chàng trai kia là sĩ quan nên lương hưởng cao!”
“Hai đứa đấy trông đẹp thật, con cái của chúng nó chắc chắn sẽ xinh đẹp!”
Mấy ông chú bà dì đã về hưu, chủ đề nói chuyện dần dần thay đổi, hừng hực hào hứng bàn luận về đứa bé mới ra đời gần đó.
Nhà họ Thẩm.
Phó Bạch Lan đã nghỉ hưu, tuy đã năm mươi nhưng bà ta chăm sóc điều dưỡng rất tốt nên trông cũng chỉ như ba mấy tuổi, nếp nhăn ở khóe mắt không có mấy, bà ta mặc áo sơ mi màu trắng ngà cùng với chiếc váy màu xám dài đến đầu gối, mép áp đóng vào trong váy, eo ót mảnh mai, bóng lưng quyến rũ vô cùng.