Ăn cơm xong, Đường Niệm Niệm đưa họ về chuồng bò, nhắc tới nhà máy động cơ hơi nước.
“Nhà máy động cơ hơi nước? Ông không tinh thông cái này!”
Chương Học Thành sợ tới tỉnh rượu, loạng choạng suýt ngã, Đường Niệm Niệm đỡ ông ấy.
“Tiểu Niệm, hay là ông vẫn nên ở đây chăn bò thì hơn!”
Chương Học Thành đột nhiên không muốn về nữa, động cơ hơi nước không phải nghề chính của ông ấy, ông ấy mất mặt là chuyện nhỏ, gây nên tổn thất cho quốc gia là chuyện lớn, chăn bò vẫn hơn.
“Không sao, cháu đã nói với bộ trưởng Ngưu rồi, đến nhà máy động cơ hơi nước chỉ là quá độ, cùng lắm năm sau sẽ cho ông quay về sở nghiên cứu!”
Đường Niệm Niệm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm động vì sự nghiêm túc và lòng trách nhiệm của nhà khoa học thế hệ trước, không giống những chuyên gia nào đó sau này, chẳng được tích sự còn suốt ngày oang oang, hại người không ít.
“Vậy ông không làm gì hết, há không phải là lãng phí lương? Ông vẫn nên chăn bò thì hơn!”
Chương Học Thành nhíu mày, ông ấy không muốn làm một kỹ sư đầu rỗng, không làm gì cũng lấy lương cao, ông ấy thẹn với lòng.
Đường Niệm Niệm phí tâm, nói hết nước miếng, mới thuyết phục được ông cụ ngoan cố này, đồng ý tới nhà máy động cơ hơi nước làm việc.
Sáng ngày hôm sau, có một chiếc xe ô tô tới Đường Thôn, dừng ở cổng thôn, lãnh đạo công xã và đại đội trưởng cùng cán bộ tới từ Thượng Hải ra sau núi, đón Chương Học Thành đi.
Khi đi, Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng ôm chặt nhau, lại gập người với Đường Thôn, lúc này mới lên xe.
Chuyện lão Chương rời đi không gây nên sóng gió gì lớn với Đường Thôn, người ở chuồng bò và người trong thôn giống như hai thế giới, trước giờ chưa từng qua lại, sống hay chết họ cũng không quan tâm.
Cuối tháng bảy, nửa tháng sau khi lão Chương rời đi, lại có một chiếc ô tô tới Đường Thôn, lần này đón Đặng Trường Thắng đi.
Khi Đặng Trường Thắng đi, để lại số điện thoại và địa chỉ nhà cho nhà Đường Niệm Niệm, bảo cô sau khi tới Thượng Hải, nhất định phải đi tìm ông ấy.
Đường Niệm Niệm đồng ý, tháng Tám quả thực cô phải tới Thượng Hải một chuyến, bộ trưởng Ngưu nói hội quảng giao đã bắt đầu dự trù, danh sách tham gia hội quảng giao phải được xác nhận trước giữa tháng Chín.
Sau đó tham gia tập huấn và chỉ đạo, chủ yếu là học thuộc trích dẫn.
Hội quảng giao ở thập niên sáu mươi bảy mươi, bất kể là người mua hay người bán, chỉ cần là người tham gia, đều phải tiến hành chỉ đạo tư tưởng ít nhất một tuần, học thuộc trích dẫn mỗi ngày, bởi vì khi vào hội quảng giao, phải đọc thuộc một đoạn trích dẫn, nếu không đọc được, có thể sẽ mất đi tư cách tham gia.
Chớp mắt một cái đã tới đầu tháng Tám, nhiệt độ cũng ngày càng cao, Đường Niệm Niệm thật sự không muốn ra ngoài, thời tiết này có thể hun cháy người.
Cô chỉ muốn ở nhà bật quạt mỗi ngày, hưởng thụ trái cây dại do Cửu Cân mang về, tháng Tám, trên núi có rất nhiều trái cây dại, ngon nhất là quả mọng đen và dâu tằm, mỗi ngày Cửu Cân đều sẽ mang một túi về, hiếu kính chị hai, sau đó kiếm năm hào tiền công.
Cửu Cân và Đường Niệm Niệm đều rất hài lòng với quả dại và năm hào.
“Chị hai, có muốn ăn cái này không?”
Trưa nay, ngoài quả mọng đen và quả mâm xôi, Cửu Cân còn mang về quả dại khác, quả thồm lồm gai màu xanh lam, còn có một loại quả màu đỏ cam rất đẹp, bên ngoài có rất nhiều lông.
Đường Niệm Niệm cầm quả thồm lồm gai lên nhét vào trong miệng, lại cầm một quả đỏ cam lông lá lên, cô nhớ hình như tên kim anh tử, là một loại dược liệu, quả cực kỳ ngọt, nhưng khẩu cảm không ngon, bình thường dùng để ngâm rượu, cũng là một loại dược liệu.
Đường Cửu Cân còn hái một số nho dại và sơn trà dại, cùng với khúng khéng, đều là đồ ăn vặt của bọn con nít, mỗi thứ Đường Niệm Niệm đều ăn một ít, cô thích nhất vẫn là quả mọng đen và dâu tằm.
“Chị ba, cho chị ăn!”
Đường Cửu Cân hốt một nắm quả mọng đen, nhét vào trong miệng Đường Lục Cân vừa vào cửa.
Nghỉ hè nên Đường Lục Cân về nhà, cô bé cũng không rảnh, mỗi ngày đều tới nhà máy vớ đóng gói vớ, nhà máy vớ bây giờ rất bận rộn, có cao thủ bán hàng như Đường Mãn Đồng, mỗi ngày đều phải tăng ca đêm.
Hơn nữa Đường Niệm Niệm còn tăng thêm hai mươi cái máy vớ, vị trí trong nhà máy lại tăng thêm không ít, rất nhiều bà cụ đều tới phụ đóng gói vớ, một ngày có thể kiếm được ba bốn hào.
Việc đóng gói vớ khá nhàn, còn có thể tám chuyện, các bác gái trong thôn cực kỳ thích làm việc này, cũng không cần vào trong nhà máy làm, cầm một túi vớ về nhà, ngồi trong sân hóng mát, năm ba người chụm lại, vừa đóng gói vừa tán gẫu, vừa có thể kiếm tiền, còn có thể trông trẻ, nhất cử lưỡng tiện.
Đường Lục Cân không mang về nhà, cô bé tới nhà máy làm, hơn nữa cô bé tay chân nhanh nhẹn, một ngày có thể kiếm được bảy tám hào, học phí và tiền tài liệu học tập đều không cần lo.
“Em đi nấu cơm!”
Đường Lục Cân ăn xong quả dại trong miệng, lau miệng, chuẩn bị nấu cơm trưa.
“Chị hai, buổi trưa muốn ăn gì?”
Mỗi lần trước khi Đường Lục Cân nấu cơm đều sẽ hỏi ý kiến của Đường Niệm Niệm, hiểu ý hơn bà cụ Đường nhiều.
“Cá hấp, ốc hấp, hấp thêm chút khoai tây ăn?”
Đường Niệm Niệm lười biếng ngáp một cái, trời nóng như vậy, nằm không dễ buồn ngủ.
“Được, em hấp thêm ít đậu tương tươi.”
Đường Lục Cân ngoan ngoãn gật đầu, xách làn đi ra vườn rau hái đậu tương, hái đậu tương quay lại, lại vớt một bát ốc đang nuôi trong thùng cắt đuôi, động tác không nhanh không chậm, đâu ra đó.
“Lục Cân, em thật hiền huệ!”
Đường Niệm Niệm đột nhiên cảm khái một câu, Lục Cân chính là một người mẹ hiền vợ đảm, ra được phòng khách, xuống được nhà bếp, cũng không biết sau này hời cho tên đàn ông nào?
“Chị hai, chị nói gì vậy?”
Đường Lục Cân đỏ mặt, dỗi hờn một câu.
“Nói chuyện chính nè, em nấu thêm chút canh rau khô, chị muốn ngâm cơm cháy ăn.”
Đường Niệm Niệm sờ mũi, trời nóng như vậy, nấu canh rau ăn ngon nhất.
Chua chua, cực kỳ giải nhiệt.