Mấy chục đôi mắt mong ngóng nhìn Đường Niệm Niệm, tha thiết lại kích động, giống như nhìn đại đoàn kết vậy, lúc này, ở trong lòng họ, Đường Niệm Niệm có địa vị ngang ngửa đại đoàn kết.
“Mở nhà máy trước đã, cháu phụ trách chỉ đạo sản xuất và bán, nhưng cháu muốn có bốn phần trong nhà máy!”
Đường Niệm Niệm thẳng thắn nói, cô không làm không công, nhà máy hàng mỹ nghệ cô không cần bỏ vốn, đây chính là một mối làm ăn không vốn, nhưng cô là nhà thiết kế, còn phải phụ trách tiêu thụ, bốn phần là cái cô xứng đáng có.
“Nên mà, chỉ cần mở được nhà máy, Tiểu Niệm là công thần lớn nhất!”
“Đúng, thứ này ở nhà cũng có thể làm, cha tôi biết, sau này ông ấy không còn nói mình ăn không ngồi rồi nữa!”
“Tiểu Niệm, cháu quyết định, nhà máy này khi nào có thể mở?”
Các thôn dân không hề quan tâm việc Đường Niệm Niệm chiếm mấy phần, họ chỉ muốn kiếm lương, cải thiện cuộc sống trong nhà.
Hơn nữa họ biết rõ, nếu không có Đường Niệm Niệm, nhà máy hàng mỹ nghệ này chỉ là một cái vỏ rỗng, họ biết làm, nhưng bán cho ai?
Đường Niệm Niệm có mối quan hệ, biết nhiều hiểu rộng, còn quen rất nhiều người tài giỏi như thế, bốn phần cổ phần này là cô dựa vào bản lĩnh kiếm được, không cần phải ngưỡng mộ đố kỵ.
Đại đội trưởng đã không đứng yên được nữa, bây giờ muốn bay tới công xã làm đơn xin.
“Bác ba, bác nói với lãnh đạo công xã, cháu có thể lấy được suất tham gia hội quảng giao!”
Đường Niệm Niệm gọi đại đội trưởng đang nóng lòng muốn đến công xã lại, chỉ cho ông ấy một chiêu.
Hễ cán bộ công xã có đầu óc thì đều sẽ đồng ý mở nhà máy.
“Hội quảng giao là gì?”
Đại đội trưởng hơi mơ hồ, ông ấy chưa từng nghe qua.
“Chính là hội chợ, tổ chức ở Dương Thành, người Tây đều sẽ tới mua đồ.”
Đường Kiến Thụ dùng cách giải thích đơn giản dễ hiểu, hội chợ là phong tục của Chư Thành, mỗi năm vào tháng hai sinh nhật Quan Âm Bồ Tát, hương trấn đều sẽ tổ chức hội chợ, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi cái gì cũng có, vô cùng náo nhiệt.
Đại đội trưởng nghe hiểu ngay, hăng hái về nhà cưỡi xe đi.
Đường Niệm Niệm bị Đường Kiến Thụ kéo sang một bên, hỏi nhỏ: “Em thật sự có thể lấy được suất tham gia hội quảng giao?”
Suất tham gia hội quảng giao hàng năm đều rất có hạn, bình thường đều cho nhà máy lớn, sẽ không cho doanh nghiệp cấp thôn, Đường Kiến Thụ thật sự không có tự tin.
“Em từng nói khoác khi nào chưa?”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, suất tham gia hội quảng giao quả thực có hạn, nhưng không có nghĩa không kiếm được, nếu thực sự không được, cô có thể xin ké chỗ trưng bày của nhà máy động cơ hơi nước.
Mỗi năm nhà máy động cơ hơi nước đều sẽ đi tham gia hội quảng giao, chỗ trưng bày rất lớn, cô chỉ ké một góc nhỏ, cùng lắm lấy kỹ thuật tiên tiến trao đổi!
“Con bé này giỏi thật!”
Đường Kiến Thụ cười he he, không nhịn được đưa tay bóp má cô, còn dùng sức không nhỏ, là việc hồi nhỏ anh ta thích làm nhất.
“Bốp!”
Đường Niệm Niệm đánh một cái, còn trợn mắt, bà cụ Đường bóp má cô, cô không thể đánh lại, Đường Kiến Thụ thì cô không lưu tình.
Trên tay Đường Kiến Thụ lập tức xuất hiện một dấu đỏ, đau tới mức anh ta nhe răng.
“Em cầm tinh hổ à!”
Đường Kiến Thụ ra sức thổi thổi, đau chết anh ta rồi.
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, lười quan tâm anh ta, đi vào nhà lấy ít măng khô và cải khô, còn có thỏ rừng treo gió, nhét cho tài xế Tiểu Tiền.
Tài xế Tiểu Tiền dĩ nhiên lại cảm ơn rối rít, vui vẻ quay về thành phố, bây giờ nhiệm vụ ông ấy thích nhất chính là đưa sư phụ Tiểu Đường về thôn, mỗi lần đều sẽ không về tay không.
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, buồn ngủ rồi, chuẩn bị về phòng ngủ.
“Tiểu Niệm, nhà máy hàng mỹ nghệ đó của cháu, ngọc trai và vỏ sò được không?”
Tuyên Trân Châu gọi cô lại, biểu cảm có hơi ngại ngùng, nhưng bà ấy thật sự muốn giúp nhà mẹ cũng có thể khá lên.
Cơn buồn ngủ của Đường Niệm Niệm lập tức biến mất, dùng sức vỗ đầu, sao cô lại quên mất nhà mẹ của thím hai chứ?
Nhà mẹ của Tuyên Trân Châu ở công xã Sơn Hà Hồ, sau này là nơi sản xuất ngọc trai nước ngọt lớn nhất cả nước, nghe nói lịch sử nuôi trồng ngọc trai nước ngọt ở Sơn Hà Hồ bắt nguồn từ Phạm Lãi Việt Quốc thời Xuân Thu, cũng tức là phú hào Đào Chu Công đại danh lừng lẫy.
Năm đó Phạm Lãi nhìn thấu bộ mặt của Câu Tiễn, xin từ chức, bắt đầu làm ăn, còn cực kỳ thành công, nuôi trồng ngọc trai nước ngọt được bắt đầu từ chỗ ông ấy, hơn nữa tên của Chư Thành trước đây là Châu Cơ, cũng bắt nguồn từ việc này.
“Thím hai, phía nhà mẹ thím còn có người nuôi trai?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Có, nuôi không nhiều.”
Tuyên Trân Châu gật đầu, ngọc trai bây giờ chủ yếu bán cho công ty y dược điều chế thuốc, nhu cầu mỗi năm không nhiều, trong thôn đều chỉ nuôi trồng quy mô nhỏ.
Đường Niệm Niệm nghĩ ngợi rồi nói: “Thím hai, thím về nhà mẹ một chuyến, cầm ít hàng mẫu của đồ thủ công vỏ sò và ngọc trai tới, cháu xem thử.”
Cô không nhắc tới dây chuyền khuyên tai, bây giờ chắc chắn không có.
Phái nữ trên phố đều lấy đơn giản làm cái đẹp, cùng lắm là buộc một cái khăn lụa, kẹp một cái kẹp tóc, nếu đeo dây chuyền và khuyên tai, sẽ bị người khác nói là tác phong tiểu thư nhà tư bản, nhẹ thì bị phê bình, nặng thì bị chụp mũ, không ai dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng Đường Niệm Niệm không muốn từ bỏ miếng thịt mỡ này, đợi cô đến hội quảng giao một chuyến xem thử, nếu bán được, sau khi quay về cô sẽ mở rộng quy mô, xin làm trang sức ngọc trai, không thể chỉ bán ngọc trai nguyên bản cho người Tây được.
Kiếp trước cô từng tham quan nhà triển lãm ngọc trai ở Sơn Hà Hồ, nghe bình luận viên nói về lịch sử phát triển của ngọc trai, thập niên 90, ngọc trai nước ngọt ở Sơn Hà Hồ chủ yếu xuất khẩu, nhưng đều dùng mức giá cực thấp bán sỉ, sau khi người Tây nhập sỉ về, làm thành trang sức ngọc trai tinh xảo cao cấp, dùng giá cao bán về Trung Quốc.