Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 323




Đường Niệm Niệm lại nghĩ tới một chỗ bất hợp lý, bèn hỏi: “Nếu bác cả anh mỗi năm đều gửi tiền về, sao anh lại sống thảm như vậy?”

Ngoại hối bây giờ vô cùng có giá trị, sau khi đổi thành đại đoàn kết, sức mua khá kinh người, Đỗ Nhất Luân sao lại thảm tới mức nhịn đói ba ngày?

“Tháng sáu và tháng mười hai hằng năm bác cả tôi đều sẽ gửi tiền tới, nhưng năm ngoái tôi không nhận được tiền của ông ấy nữa, tôi muốn nhờ khu phố sắp xếp công việc, bất kể là việc gì, quét dọn nhà vệ sinh dán hộp giấy đều được, nhưng họ luôn thoái thác, tôi…”

Giọng nói của Đỗ Nhất Luân trở nên nghẹn ngào, anh ta chỉ muốn có một cơ hội làm việc, nhưng chút thỉnh cầu hèn mọn này cũng không thực hiện được.

“Họ muốn lấy căn nhà này của tôi, trước đây từng đề cập rất nhiều lần, đều bị tôi từ chối, căn nhà này là nơi tôi sống từ nhỏ, có toàn bộ hồi ức giữa tôi và cha mẹ, tôi không muốn những người đó chuyển vào sống, họ liền lấy việc này đả kích tôi, muốn ép tôi đi cầu xin họ, hoặc đợi sau khi tôi chết, căn nhà này sẽ thành vật vô chủ, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay họ, nhưng họ nghĩ sai rồi, trước khi tôi chết, tôi sẽ thiêu rụi căn nhà này cùng tôi, ai cũng không có được!”

Đỗ Nhất Luân trào phúng, anh ta tuyệt đối sẽ không để những người đó đạt được ý muốn.

Tuy anh ta thế đơn lực mỏng, ai cũng có thể bắt nạt, nhưng anh ta có cách phản kích của mình.

Cùng lắm thì chết!

Đường Niệm Niệm nhìn anh ta, là một người mạnh mẽ.

“Anh bán căn nhà này không?” Cô hỏi.

Nếu Đỗ Nhất Luân đã không giữ được căn nhà này, vậy thì bán cho cô.

Đỗ Nhất Luân giật mình, lắp bắp hỏi: “Cô…cô muốn mua căn nhà này của tôi?”

“Đúng, anh không giữ được nó, bán cho tôi, tôi có thể giữ được, sau này anh ăn nên làm ra, có thể dựa theo giá thị trường mua lại!”

Đường Niệm Niệm nói ra một cách cực kỳ hoàn mỹ, đợi Đỗ Nhất Luân giàu có, ít nhất phải hai mươi năm sau, tới lúc đó căn nhà này đã tăng mấy chục lần, cho dù cô bán cũng không lỗ.

Tim Đỗ Nhất Luân đập cực nhanh, gương mặt tái nhợt bởi vì kích động mà nhuộm lên ráng hồng, anh ta bị thuyết phục rồi.

Đôi nam nữ xinh đẹp này, nhìn là biết thuộc người có bản lĩnh, chắc chắn có thể giữ được căn nhà của anh ta.

Hơn nữa cô gái xinh đẹp này nói đúng, nhà ở trong tay anh ta, cuối cùng không phải anh ta chết thì là rơi vào trong tay những người kia.

“Sau này tôi thật sự có thể mua lại sao?”

Đỗ Nhất Luân không yên tâm lắm, lại hỏi một câu.

“Đương nhiên, nhưng phải dựa theo giá thị trường khi anh mua nhà.” Đường Niệm Niệm gật đầu.

“Cảm ơn…quá cảm ơn cô cậu.”

Đỗ Nhất Luân nước mắt lưng tròng, đây là cách tốt nhất hiện giờ, hoàn toàn không có bất lợi gì với anh ta, đôi trai gái xinh đẹp này quả thực là thiên sứ ông trời phái tới.

“Đây là mua bán, không cần khách sáo, căn nhà này anh định bán bao nhiêu?” Đường Niệm Niệm hỏi.

Đỗ Nhất Luân rối bời, anh ta không biết tình hình nhà đất bây giờ như thế nào, bán cao anh ta sợ ân nhân không vui, bèn cẩn thận hỏi: “Ba nghìn, hai người cảm thấy như thế nào?”

Anh ta nhớ kế bên có căn nhà kiểu tây, nhỏ hơn nhà anh ta một chút, mấy năm trước bán sáu nghìn tệ, anh ta ra giá ba nghìn có lẽ không tính là đắt nhỉ?

Đường Niệm Niệm nhíu mày, ba nghìn tệ quá rẻ, máy in tiền này có hơi ngốc.

Đỗ Nhất Luân lại tưởng cô không vui, vội sửa lời: “Hai nghìn cũng được.”

Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, họa sĩ và tác giả lớn trong tương lai, đầu óc thật sự không ổn lắm!

“Tôi không chiếm hời của anh, căn nhà giống như của anh đây, tình hình đại khái tám nghìn tới một vạn, tôi trả anh tám nghìn, bởi vì hôm nay tôi đã giúp anh, còn cho anh ăn sôcôla, ơn cứu mạng trừ hai nghìn, như thế nào?”

Đường Niệm Niệm bày ra bộ dáng làm việc, biểu cảm lạnh tanh, giọng nói cũng không có độ ấm, cô khá thích tính toán sòng phẳng.

“Không…không không cần nhiều như vậy, quá nhiều rồi, hay là trả năm nghìn thôi?”

Đỗ Nhất Luân giật mình, tám nghìn tệ, anh ta không dám tưởng tượng.

Hơn nữa nhiều tiền như vậy anh ta cũng không tiêu hết!

“Tám nghìn, bây giờ đi làm thủ tục?”

Đường Niệm Niệm ngắt lời anh ta, nói tám nghìn là tám nghìn, cô không thiếu tiền.

Hơn nữa cô còn muốn đầu tư vào máy in tiền này.

Đỗ Nhất Luân không dám lên tiếng, cô gái xinh đẹp này hung dữ quá, anh ta luôn cảm thấy một giây sau cô gái này sẽ tung nắm đấm ra.

“Được, tới lúc đó hai người nói là người thân ở quê tôi, nhà này là tôi sang tên cho hai người là được.”

Đỗ Nhất Luân đồng ý, anh ta đã tính toán xong rồi, lấy tám nghìn này rồi sang bờ bên kia tìm bác cả, hơn nửa năm không gửi tiền tới, anh ta lo lắng bác cả xảy ra chuyện.

Ba người đến ban quản lý nhà đất, trên đường, Đường Niệm Niệm mua mấy cái bánh bao thịt, cho Đỗ Nhất Luân ăn, nếu không e là máy in tiền này lại phải tụt đường huyết.

Thủ tục ở ban quản lý nhà đất không rườm rà, rất nhanh đã làm xong sang tên, tên chủ nhà biến thành Đường Niệm Niệm.

Sau khi quay lại căn nhà, Đường Niệm Niệm lấy ra tám xấp tiền từ trong túi, bày ngay ngắn trên sàn.

Đỗ Nhất Luân rất hoảng hốt, anh ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, bây giờ anh ta không kinh hỉ, ngược lại sợ hãi.

Tiền nhiều dễ rước họa!

“Người này tên Mã Tam Nhi, anh ta có một chiếc thuyền, có thể tới bờ bên kia, thu phí đắt hơn người khác, nhưng anh ta có thể đảm bảo an toàn tới nơi, anh có thể đi tìm anh ta.”

Thẩm Kiêu đưa tới một tờ giấy nhỏ, bên trên là cách tìm Mã Tam.

Mã Tam là một tên lưu manh anh quen được khi chấp hành nhiệm vụ, người Bằng Thành, có một chiếc thuyền cá, những năm nay đã chở không ít người đi, về cơ bản không xảy ra sai sót gì.

Thẩm Kiêu từng cứu mạng của Mã Tam, chỉ cần Đỗ Nhất Luân nói ra tên của anh, Mã Tam chắc chắn sẽ dốc hết sức.

Đỗ Nhất Luân biến sắc, nét mặt thay đổi liên tục, sao hai người này biết anh ta muốn sang bờ bên kia?

Liệu có đi tố cáo anh ta không?