Ông ta có thể nghe được tiếng nói của mình, nhưng giống như tiếng vang, vang ra xa xa, không chui vào trong tai của ông ta.
Tiếng của y tá cũng như vậy, cũng giống như vang lên từ nơi xa.
"Gân tay bị cắt đứt, vết thương không được xử lý kịp thời, hai cánh tay bị phế đi, chân cũng thế, cắt, thần trí bị ảnh hưởng nặng, không thể chịu k1ch thích."
Y tá thành thật trả lời, đo nhiệt độ cơ thể cho Chu Tư Nhân, truyền thuốc xong liền rời đi.
Hồn phách của Chu Hồng Xương rốt cục cũng quay về, lão nhắm mắt lại, lại mở ra, nhìn thấy cháu trai thê thảm nằm trên giường, rốt cuộc cũng hiểu rõ, hết thảy trước mắt không phải là giấc mơ mà là thật, Tư Nhân của lão đã thành một kẻ tàn phế từ đầu đến cuối.
So với Tư Lượng còn không bằng, chí ít đầu óc Tư Lượng vẫn còn dùng được.
Cháu trai của Chu Hồng Xương ông ta sao có thể là một kẻ ngu phế vật được?
Đường Niệm Niệm!
Chu Hồng Xương cắn chặt răng, khẳng định là con khốn kia làm, ông ta sẽ không tha cho con khốn kia!
Chờ kho báu tới tay, ông ta nhất định phải giam con khốn kia lại, dùng tất cả hình phạt lên người cô, để cô muốn sống không được, muốn chết không xong!
Cục trưởng Quan dán chặt lưng vào vách tường, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, vừa nãy gương mặt của Chu Hồng Xương vặn vẹo giống như ác quỷ, ông ấy thấy mà rùng mình.
"Tiểu Quan, lúc Tư Nhân mất tích, Đường Niệm Niệm ở đây đúng không."
Chu Hồng Xương khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất như không sao cả, Chu Tư Nhân xảy ra chuyện ông ta tất nhiên thương tâm, nhưng một đứa cháu trai đã tàn phế không đáng để ông ta thương tâm khó chịu nữa.
Chỉ cần lấy được bí dược và kho báu của nhà họ Đường, Tư Lượng liền có thể khôi phục, thân thể của ông ta cũng có thể trở nên cường kiện, lại sinh thêm mấy đứa con trai cũng không phải là vấn đề.
"Trước khi đồng chí Chu Tư Nhân mất tích đúng là có cùng Đường Niệm Niệm ăn cơm, nhưng Chu Tư Nhân mất tích là nửa đêm, Đường Niệm Niệm lúc đó ở bệnh viện, có mấy người làm chứng." Cục trưởng Quan đáp lại.
"Chứng cứ có thể do người làm nên, Tiểu Quan cậu rõ ràng hơn tôi, đưa Đường Niệm Niệm tới, tôi muốn đích thân thẩm vấn cô ta!"
Chu Hồng Xương không còn giả vờ hiền lành, lão muốn đích thân thẩm vấn con khốn Đường Niệm Niệm này.
Mặc kệ dùng phương pháp gì, đều phải cạy được miệng của Đường Niệm Niệm!
"Được!"
Cục trưởng Quan bất đắc dĩ đồng ý, ông ấy không giúp được Đường Niệm Niệm.
Hi vọng cô gái này có thể có biện pháp tự vệ.
"Tôi chờ tin tức của cậu, hi vọng đừng để tôi thất vọng!"
Chu Hồng Xương thần sắc băng lãnh, ánh mắt túc sát, Cục trưởng Quan nhìn thấy mà da đầu tê dại, liên thanh cam đoan sẽ mau chóng làm xong. Chu Hồng Xương mang người rời khỏi bệnh viện, cũng không nhìn Chu Tư Nhân đang nằm trên giường bên lấy một cái.
Cục trưởng Quan thẳng lưng lên, thở hắt ra, nhìn Chu Tư Nhân đang nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt đồng tình, rõ ràng đã bị Chu Hồng Xương vứt bỏ.
"Chu Hồng Xương muốn đích thân thẩm vấn Đường Niệm Niệm, tôi không từ chối được."
Đi ra khỏi phòng bệnh, Cục trưởng Quan tự nhủ một câu, sải bước rời đi.
Ngụy Chương Trình nằm trên ghế chợp mắt, lỗ tai giật giật, chờ sau khi Cục trưởng Quan đi rồi, anh ta ngồi dậy, thấp giọng mắng: "Mẹ nó!"
Không xong nữa!
Ngụy Chương Trình vội vàng rời khỏi bệnh viện, tìm một buồng điện thoại trong ngõ, gọi điện thoại đến quân đội, anh ta phải nói với Thẩm Kiêu một tiếng.
Nhưng Thẩm Kiêu không ở quân đội.
"Đồng chí Thẩm buổi sáng đã đi Chư Thành, nói đi gặp đối tượng."
"Cảm ơn!"
Ngụy Chương Trình lại gọi cho Đường Thôn, đại đội trưởng nghe điện thoại.
"Nói Đường Niệm Niệm một tiếng, lãnh đạo Chu muốn tìm cô ấy nói chuyện!"
Ngụy Chương Trình chỉ nói một câu, liền cúp điện thoại.
Đại đội trưởng nghe tiếng tút tút trong loa, ngớ người ra, người này là ai vậy, nói chuyện không đầu không đuôi.
Nhưng việc liên quan đến bé Niệm, đại đội trưởng không dám trì hoãn, chạy chậm đến đến nhà họ Đường mật báo.
Thẩm Kiêu đã tới Đường Thôn, xe dừng ở cổng thôn, rất nhiều trẻ con bu lại quan sát xe jeep giống như nhìn kính Tây Dương.
“Thím hai, Lang Tể…sĩ quan Thẩm tới rồi!”
Bà cụ Đường đang đi làm ở nhà máy vớ, có người chạy tới báo tin, giọng nói rất to.
“Biết rồi!”
Bà cụ Đường cao giọng đáp lại, nhờ người phụ nữ báo tin canh chừng giúp, bà ấy vội vã chạy về nhà.
Trên đường gặp phải đại đội trưởng, hai người đều chạy rất nhanh.
“Cháu chạy nhanh như vậy làm gì? Tưởng mình còn trẻ sao!” Bà cụ Đường gọi với theo.
“Vừa nãy có một cuộc điện thoại không đầu không đuôi, nói cái gì mà lãnh đạo Chu muốn tìm Tiểu Niệm nói chuyện, bảo cháu nói với Tiểu Niệm một tiếng!”
“Lãnh đạo Chu là ai? Tìm Tiểu Niệm nói cái gì? Không phải là ông già mắc dịch có đứa cháu trai bị đập chết đó chứ?”
Bà cụ Đường lập tức căng thẳng, lão già họ Chu đó nhìn một cái liền biết không phải hạng tốt lành, chắc chắn vẫn chưa chết tâm với kho báu của nhà họ Đường.
Nếu Tiểu Niệm rơi vào trong tay lão già này, có thể tốt được sao?
“Lão già mắc dịch, cả ngày dòm ngó Tiểu Niệm không tha, đáng đời cháu trai bị sét đánh chết, có phải ông ta còn có một đứa cháu trai vẫn chưa tìm được không? Hừ, cho dù tìm được, cũng chắc chắn bị ngốc bị điên bị tàn tật, trở thành phế vật vô dụng!”
Bà cụ Đường ‘ác độc’ nguyền rủa, nhưng lại không biết mình tiên tri trúng rồi.
Thẩm Kiêu đã tới nhà họ Đường, trong nhà chỉ có một mình Đường Niệm Niệm, nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng của Thẩm Kiêu, cô mở mắt ra, sau đó bật dậy, nhào vào người anh.
Thẩm Kiêu đón bằng hai tay, còn nhấc bổng lên, bế thật vững vàng.
Đường Niệm Niệm ôm cổ của anh, vui vẻ hỏi: “Lần này anh được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày, Chu Tư Nhân đã thả ra rồi!”
Thẩm Kiêu thủ thỉ bên tai cô, hơi nóng phả ra khiến tai cô ngưa ngứa, Đường Niệm Niệm rụt cổ, không ngừng cười, hai vợ chồng trẻ thân thiết ở trong sân giống như không có ai khác.
Lúc này, trong thôn người thì ra đồng người thì đi làm, căn bản không có ai, không sợ bị người khác nhìn thấy.