Sắp tới giờ ăn trưa, ông cụ Chu chạy tới Đường Thôn, trông ông ta ngày càng già.
Cùng đi còn có nhóm của Ngụy Chương Trình, nhận lệnh đến tra án, ông cụ Chu khẳng định có người cố ý mưu hại cháu trai ông ta, cảnh sát ở Chư Thành đành phải đến điều tra.
Tám thi thể của nhóm Chu Tư Minh được nhấc lên xe, sắp được đưa đi hỏa táng.
“Tư Minh, ông nhất định sẽ báo thù cho cháu!”
Nét mặt ông cụ Chu lạnh lẽo, đôi mắt đục ngầu bắ n ra sự nghiêm khắc, ông ấy muốn khai đao với Đường Niệm Niệm đầu tiên.
Cháu trai qua đời, Đường Niệm Niệm chắc chắn không thoát được liên quan.
Cả việc Tư Nhân mất tích, chắc chắn cũng liên quan đến con khốn này.
Ông cụ Chu quét mắt qua đám đông, không thấy Đường Niệm Niệm, con khốn đó ngược lại vẫn đang giữ được bình tĩnh.
“Cảnh sát Ngụy, cháu của tôi Tư Minh luôn làm việc vô cùng cẩn thận, nó không thể nào vô duyên vô cớ chạy tới hang động được, có lẽ có ai đó cố ý dụ dỗ nó đến, cậu nên tra theo hướng này.”
Ông cụ Chu gọi Ngụy Chương Trình đến, giọng điệu lạnh lùng.
Ông ta phát hiện hai chữ được viết bằng máu dưới thi thể của Tư Minh, dù rất mờ nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng thấy rõ hai chữ Đường và Niệm, tất nhiên là lời nhắc nhở do Tư Minh lưu lại trước khi chết.
Ông ta quyết không tha cho con khốn Đường Niệm Niệm, đợi sau khi tìm được kho báu, ông ta sẽ để con khốn đó tới trước mặt Tư Minh làm trâu làm ngựa.
“Tôi sẽ điều tra nghiêm túc, xin lãnh đạo yên tâm!”
Ngụy Chương Trình đồng ý rất nhanh, thật ra anh ta cũng nghi ngờ Chu Tư Minh bị người hại chết, nhưng anh ta không muốn tra.
Nhà họ Chu xưa nay làm việc ngang ngược, còn rất tham lam, anh ta không muốn làm việc giúp cho nhà họ Chu, nhưng lại không thể đắc tội, cứ ậm ờ làm qua loa là được.
“Hy vọng cảnh sát Ngụy nói được làm được!”
Giọng điệu của ông cụ Chu đầy trào phúng, sao ông ta lại không nhìn ra Ngụy Chương Trình không làm việc hết sức cơ chứ, nhưng lúc này ông ta chẳng có ai dùng vừa tay, chỉ có thể sử dụng tên họ Ngụy này trước, đợi người của ông ta từ Bắc Kinh đến rồi lại nói.
“Vâng!”
Ngụy Chương Trình thầm mắng một câu cáo già, ngoài mặt vẫn rất cung kính.
“Đồng chí Đường Niệm Niệm rất lanh lợi, còn là người bản địa, kêu cô ta tới gia nhập điều tra đi!”
Ông cụ Chu lại chỉ đích danh Đường Niệm Niệm, ông ta muốn đặt con khốn kia dưới con mắt của mình để quan sát.
Ngụy Chương Trình đành phải kêu người đi tìm Đường Niệm Niệm, nhưng người được mang tới lại là bà cụ Đường.
“Cảm ơn lãnh đạo đã để mắt tới cháu gái tôi, nhưng con bé đó bùn nhão không trát được tường, cơ thể quá yếu, tối hôm qua không đắp chăn, trước đó đã phát sốt, đến cả cha mẹ cũng không nhận ra, thật quá đáng thương mà, hầy!”
Bà cụ Đường thở dài thở ngắn, còn tự đề cử mình: “Con bé đó không có phúc, tiền đã dâng đến miệng còn không kiếm được, lãnh đạo, ông thấy bà cụ như tôi thế nào? Tôi được gả đến đây đã được bốn mươi năm mươi năm, còn quen thuộc ngọn núi này hơn cả cháu gái mình.”
Ông cụ Chu đổi sắc mặt, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ngã bệnh thật sao?”
“Ngã bệnh còn giả vờ được sao, lãnh đạo ông thật biết nói đùa, người trong thôn đều biết, con bé Niệm nhà tôi từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, rất hay sinh bệnh, hầy, có trách thì trách người lớn nhà chúng tôi không có bản lĩnh, con bé Niệm sinh vào năm 59, lúc mẹ nó mang thai nó, ngay cả chút cơm khô cũng không có để ăn, con dâu tôi đói đến mức da bọc xương, lúc con bé Niệm sinh ra còn nhỏ hơn cả chuột, cũng không có sức để khóc, chỉ kêu hừ hừ như mèo con, nghiệp chướng mà, chúng tôi cứ nghĩ là sẽ không nuôi nổi, nhưng mạng con bé này lớn, cứ nuôi tàng tàng mà lớn lên, tuy vậy cơ thể vẫn rất yếu.”
Bà cụ Đường nói liên miên lải nhải, nhắc tới lúc Đường Niệm Niệm ra đời, nhắc tới nạn đói, sau đó còn nhắc tới cuộc sống tốt đẹp bây giờ, tiếp đó ca ngợi chính sách ban xuống và cả lãnh đạo ở trên, nói dây cà ra dây muống một trận, cuối cùng còn hỏi: “Lãnh đạo, con bé đó không dùng được đâu, hay để tôi làm cho, một ngày cho tiền lương bao nhiêu? Tôi chắc chắn sẽ có ích hơn con bé kia nhiều!”
Mặt ông cụ Chu nặng như nước, trong lỗ tai ong ong, đều là tiếng nói chuyện của bà cụ.
Lần đầu tiên ông ta gặp phải một bà cụ nói lải nhải nhiều như vậy, miệng giống như được gắn động cơ, không cần lấy hơi, nói tới mức não ông ta cũng đau.
“Bà lão như bà tới hóng chuyện vui làm gì, về nhà đi!”
Cán bộ công xã kịp thời ngắt lời bà cụ Đường, nếu để cho bà ấy nói nữa thì trời cũng tối mất.
“Không phải mấy anh gọi tôi tới à? Tôi đang băm rau dền, mới băm được một nửa thì bị các anh gọi tới, đúng là buồn cười mà, làm như tôi thích đến ấy, công việc trong nhà còn làm không hết, đúng rồi, tiền lương hôm qua thì lúc nào đưa đây? Nhà tôi có tới bốn người đến làm, được tới tám đồng đấy!”
Bà cụ Đường ngay lập tức trầm mặt, bà ấy cũng không sợ cán bộ, bà ấy là căn chính miêu hồng, danh tiếng trong sạch, chồng bà ấy còn từng đánh tụi tiểu quỷ tử nữa cơ, bà ấy sợ cái rắm!
“Đúng thế, lúc nào mới tổng kết tiền lương đây, đã qua một ngày rồi, các người là lãnh đạo lớn, sẽ không giật nợ đâu chứ nhỉ!”
Những người khác trong thôn giống như vỡ tổ, mồm năm miệng mười hỏi.
Dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt của ông cụ Chu đang đen đi, cháu trai của ông ta vừa mới chết, mấy người này đã đòi tiền lương, hoàn toàn không thông cảm cho trái tim thống khổ vì mất đi cháu trai của ông ta.
Chẳng trách người ta hay nói nơi khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra dân đen, quả nhiên không sai!
“Đường Mãn Sơn!”
Cán bộ công xã vừa tức vừa sợ, lớn tiếng gọi đại đội trưởng, muốn kêu ông ấy ra mặt ngăn lại, nhưng đợi hồi lâu, đại đội trưởng cũng không xuất hiện, không biết chết ở đâu rồi.
Tâm trạng của người dân trong thôn càng thêm kích động.
“Chồng tôi còn làm thêm giờ, các người đừng mong trốn nợ!”
“Trước kia địa chủ Tuyên cũng không quỵt nợ đâu!”
“Các người là cán bộ ở Bắc Kinh, không thể nào hung hăng hơn cả địa chủ Tuyên được!”
Giọng nói của người dân trong thôn càng lúc càng lớn, ông cụ Chu luôn không tỏ thái độ, bọn họ nghĩ ông ta muốn quỵt nợ, nếu không phải kiêng dè đối phương là lãnh đạo, bọn họ sớm đã vung nắm đấm.
Đại đội trưởng như mèo trốn trong lùm cây, cúi rất thấp, dùng hết sức giảm bớt độ tồn tại, mấy chuyện rách này ông ấy không nên dính vào.
“Chút nữa xuống núi tôi sẽ phát tiền, lão Chu tôi chắc chắn sẽ không quỵt nợ!”
Cuối cùng ông cụ Chu cũng lên tiếng, ông ta cắn chặt răng, sắc mặt u ám.
Ông ta nhớ kỹ mấy tên dân đen này, chờ khi ông ta tìm được kho báu, sẽ nghĩ cách trừng trị bọn họ.