Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 297




Đường Niệm Niệm hơi thất vọng, ông lão này rất thông minh, không dễ lừa.

Cô dẫn đám người tới hang động, nhưng không tới gần, đứng ở xa xa rồi ngừng lại, cô chỉ lên hang động, rụt rè nói: “Chính là chỗ đó, có rắn, tôi không dám qua, không thì để tôi trả lại cho ông một đồng nhé!”

Trước đó người đàn ông kia đưa cho cô hai tờ một đồng, Đường Niệm Niệm lấy ra một tờ tiền muốn trả cho ông Chu.

“Không cần trả lại, sao cô biết chỗ đó có rắn?”

Ánh mắt ông Chu sâu thẳm, chăm chú nhìn Đường Niệm Niệm.

“Người trong thôn đều biết, cũng đâu phải là bí mật gì.”

Đường Niệm Niệm nói xong, đại đội trưởng cũng tiếp lời: “Không sai, chuyện này trong thôn tất cả đều biết, nhắc tới cũng kỳ lạ, những con rắn kia hai ngày nay không biết chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng!”

“Trước kia ở Đường Thôn có xảy ra chuyện như này không?”

Nét mặt ông Chu đầy ý sâu xa, nói một câu nhưng hai nghĩa.

Đại đội trưởng sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Tôi sống nửa đời người, cũng chưa từng thấy, không biết trước đó có xảy ra hay không.”

“Chú Ba, chú có từng nghe qua chưa?”

Đại đội trưởng gọi một ông lão hơn sáu mươi tuổi trong đám người ở thôn, cũng là người họ Đường.

“Chú chưa từng nghe thấy, nhưng chú nghe ông của chú nói, trên núi có thuồng luồng, đầu có cái sừng rất dài, lúc ông của chú lên núi đốn củi, sấm chớp bỗng nổi lên, giống y như sấm chớp đánh vào tối hôm qua vậy, dọa chết người, lúc đó ông của chú còn chưa cưới vợ, mới mười bốn tuổi, sợ tới mức nước tiểu cũng chảy ra…”

Chú Ba là người nói nhiều, nói dây cà ra dây muống, hồi lâu cũng không nói được trọng điểm, ông Chu khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, đại đội trưởng vội vàng ngắt lời nói: “Chú Ba, con thuồng luồng đó làm sao vậy?”

“Nó biến hóa, rồi biến thành rồng, nói không chừng những con rắn kia đều là con cháu đời sau của con thuồng luồng đó… Ai da, tôi nói nhảm rồi, tôi nằm mơ rồi nói chuyện hoang đường thôi!”

Chú Ba thốt lên, kịp thời nhớ ra sau khi thành lập đất nước sẽ không còn mấy chuyện thành tinh, mặt ông ấy bị dọa đến trắng bệch, vội vàng tự bào chữa, trước tiên nói là chuyện hoang đường, sau đó kiếm cớ xuống núi, không dám đợi cùng xuống núi.

Sắc mặt của ông cụ Chu u ám, không nói một lời, không khí trên núi trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua.

Trên trán đại đội trưởng túa ra lớp mồ hôi lạnh dày đặc, cũng không dám duỗi thẳng eo, trong lòng lo lắng bất an, lãnh đạo từ Bắc Kinh đến thật khó hầu hạ, đúng là lãnh đạo công xã dễ ở chung hơn, họ không có chút kiêu căng nào.

“Lãnh đạo, chú ba của tôi nói đùa thôi, ha ha… Ông ấy thích nhất là nói đùa!”

Đại đội trưởng cười gượng vài tiếng giảng hòa, ông cụ Chu đưa mắt nhìn sâu vào ông ấy, thấy vậy da đầu của ông ấy bỗng tê rần, hai chân như muốn nhũn ra, chỉ cảm thấy cái nhìn kia như chứa đầy sự móc mỉa, như muốn móc cả tim gan phèo phổi của ông ấy ra.

“Đội trưởng Đường, tôi mặc kệ anh dùng cách nào, hôm nay nhất định phải đào được chỗ này lên!”

Ông cụ Chu chỉ vào cái hang đã bị sập, giọng điệu uy nghiêm, không ai dám chống lại.

“À, tôi đi gọi người ngay.”

Đại đội trưởng còn chưa kịp suy nghĩ đã tự bật thốt lên đồng ý, nhưng sau khi nói xong, ông ấy lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân, ông ấy bèn cả gan hỏi: “Lãnh đạo, đào hang thì sẽ được tính điểm công như thế nào ạ?”

Nhất định không thể làm việc không công được, dù ông ấy có đồng ý thì chưa chắc người ở Đường Thôn đã đồng ý.

“Kêu anh gọi thì lo đi gọi người đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Cán bộ cho tiền Đường Niệm Niệm trước đó giận tái mặt, bèn nghiêm nghị răn dạy.

Người đàn ông này cảm thấy nếp sống ở Đường Thôn quá kém, vừa nãy có một cô gái xinh đẹp nhưng giống như kẻ trục lợi, bây giờ ông ta đã nhìn ra được là do phía trên không nghiêm nên phía dưới tất nhiên sẽ loạn, đại đội trưởng kia chính là loại chỉ để tiền vào mắt, dẫn dắt được cả một đội lớn mới là lạ!

“Lãnh đạo, mấy công việc như này phải nói rõ trước đã, không thì lúc ghi chép sổ sách sẽ rất lộn xộn, tôi đã làm đại đội trưởng được mười bảy năm rồi, Đường Thôn còn được bình chọn là đội sản xuất tiên tiến ba năm liền, tôi còn từng là công nhân gương mẫu nữa cơ!”

Đại đội trưởng cũng không vui vẻ gì, toàn nói mấy câu vô nghĩa, cũng chẳng chịu hứa hẹn gì, sao ông ấy có thể chạy vặt không được chứ.

Dù có là lãnh đạo ở Bắc Kinh hay lãnh đạo ở huyện thành, muốn lừa gạt để người Đường Thôn chịu thiệt, vậy thì chẳng phải lãnh đạo tốt gì, ông ấy phải tranh thủ chỗ tốt thay cho các vị đồng hương.

Dù sao tám đời nhà ông ấy đều làm ruộng, tên tuổi rõ ràng, không sợ bị ai điều tra.

Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo ở huyện thành trở nên khó coi, cảm thấy đại đội trưởng đã vứt đi mặt mũi của Chư Thành, nhưng ngay trước mặt ông cụ Chu, bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào đại đội trưởng.

Cán bộ công xã giống như bị câm, họ lùi ra xa xa, hận không thể để bất cứ ai nhìn thấy họ.

Lãnh đạo trong huyện đều có mặt hết ở đây, chẳng tới lượt bọn họ mở miệng.

Hơn nữa bọn họ cảm thấy đại đội trưởng cũng không nói gì sai, không nói điểm công mà kêu người ta đi làm, giống như yêu đương nhưng lại không lấy kết hôn làm tiền đề, y hệt mấy tên lưu manh đang đi đùa giỡn.

Mặc dù chân của đại đội trưởng đã nhũn ra, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng ông ấy vẫn cắn chặt răng, đứng nghiêm thẳng tắp.

Ông cũng đâu có sai, sợ cái rắm!

“Chỉ cần các vị đồng hương đến làm việc, tiền công sẽ là một ngày hai đồng, số tiền kia sẽ do tôi tự mình trả, đội trưởng Đường, làm phiền anh nhanh tìm người đến, tình hình của cháu tôi ở bên trong không biết ra sao rồi, xin anh hãy hiểu cho tâm trạng của tôi!”

Ông cụ Chu mở miệng, giọng khàn đi, nét mặt bi thương, lưng có chút còng lại, nhìn như đã già đi không ít.

Ông ta làm ra dáng vẻ như vậy, lập tức khiến đại đội trưởng trở nên áy náy, cảm thấy bản thân quá tính toán chi li, cháu trai người ta mất tích, sống chết còn chưa biết, ông ấy còn so đo chút điểm công, quá là không nên mà.